Chương 26: Canh măng tươi ngon miệng

Editor: Selina

Chương 26: Canh măng tươi ngon miệng

Mạch Nha bưng chậu bắp cải trộn cùng bắp đến rào chắn đổ cho gà ăn, cũng lấy thêm cả nước uống cho chúng nó.

Sau đó nàng lại dọn dẹp nhà cửa, đem trong ngoài nhà nhỏ trở nên sạch sẽ.

Lúc Điền thị vác cái cuốc từ bên ngoài trở về, nàng đang ngồi ở trong viện lột măng.

“Nương, ngươi đã về rồi!”

“Nga.” Điền thị trả lời, cầm khăn lông từ trên dây phơi phủi phủi tro bụi trên người: “Chờ một chút, nương tới lột giúp ngươi.”

“Không cần, ngươi không biết lột thế nào, vẫn là để ta làm thôi. Nương mau đi nghỉ đi, cháo ta đã nấu xong rồi, ngươi lấy thêm chút đồ chua để ăn cùng là ngon nhất!”

Bởi vì thời tiết tốt nên cải trắng trong vườn mọc lên rất tốt, cây nào cây nấy vừa cao vừa chắc nịch. Mạch Nha liền cắt vài cây, để hơi khô cho ráo nước, lại đun thêm chút nước muối, cho tất cả vào bình, đè viên đá cuội sạch sẽ lên là xong. Tuy là một phương pháp đơn giản, nhưng cải trắng muối xong rất là ngon miệng, vừa giòn vừa tươi.

“Dưa chua không phải là ngươi mới làm hôm kia sao, có thể ăn rồi hả?” Điền thị hỏi. Trước kia khi nàng làm dưa muối, đều phải muối cả tháng mới được ăn.

“Hai ngày vậy là đủ rồi, nương, ngươi lấy ra một chút đi, dùng sa tế ớt khô đảo qua một lát, bảo đảm ăn thực ngon. Cái này dùng để làm canh cũng được, làm cá hầm cải chua lại càng ngon!”

Điền thị xoay người vào phòng bếp, nói vọng ra: “Đáng tiếc cá Lâm thúc đưa hôm trước đã kho rồi, bằng không nương thật đúng là muốn ăn cá hầm cải chua ngươi vừa nói, nghe tên này liền thấy chảy nước miếng ngay!”

Mạch Nha ở bên ngoài nghe cười không ngừng. Nương cùng ca ca nàng, mấy ngày này ăn uống cũng bị nàng dưỡng điêu, vừa nghe nói có món mới, liền gấp không chờ nổi muốn thử ngay.

Thời gian này bán được không ít tôm hùm đất, tiền trong nhà cũng để dành được kha khá. Nợ nần trong nhà cũng chỉ còn một chút, nhưng phòng ở này …

Mạch Nha vừa lột măng vừa nhìn lên nóc nhà. Điền thị đi ra đổ nước, nhìn thấy nàng nhìn chằm chằm phòng ở phát ngốc, cười nói: “Chờ nương tích cóp đủ tiền, chúng ta sẽ sửa lại phòng ở. Lúc đó chắc chắn sẽ xây riêng cho ngươi một gian phòng nhỏ.” Khuê nữ lớn rồi, nên có một phòng riêng, cùng người lớn tuổi ở cùng phòng, đích xác hơi kỳ cục.

Hôm qua bọn họ cõng về một sọt măng lớn, lột xong vỏ, còn có nửa sọt.

Thời tiết hôm nay cũng rất tốt để mang măng đi yêm (ướp muối).

Hai mẹ con đơn giản ăn bữa sáng. Sau đó, Mạch Nha nhờ Điền thị giúp đỡ nhóm lửa, nàng muốn yêm măng.

Đem măng cắt đôi ra, lại cắt tiếp thành từng mảnh bằng đầu ngón tay, rồi cho vào nước sôi trần qua, lại vớt ra để ráo nước. Cho đến khi măng nguội thì lấy một cái bình lớn trải một tầng măng, lại trải một tầng muối ăn. Cứ làm như thế cho đến khi đầy bình rồi đóng kín lại. Măng này nếu yêm tốt thì để cả một hai năm cũng không bị hỏng.

Điền thị nhìn nàng làm thực thuận tay, khó tránh khỏi nghi hoặc: “Nha Tử, ngươi sao cái gì cũng có thể làm được thế!”

Mạch Nha tay ngừng, lúc này mới ý thức được nàng đã làm quá nhiều rồi. Những hiểu biết này đã vượt qua khả năng mà một thiếu nữ thôn quê có thể biết, nên giải thích làm sao bây giờ.

Dưới tình thế cấp bách, nàng đành phải lung tung bịa đặt lý do: “Ai da, là do hôm trước ta nghe trộm tiểu thương ở trên huyện thành nói. Ta thấy các tiểu thương hiểu biết thật nhiều, cái gì cũng đều biết một chút. Không chỉ thế, họ còn dựa vào những ý tưởng của chính mình để buôn bán. Dù sao chúng ta cũng không mất gì, nếu như làm ra đò vật có thể ăn, chẳng phải là càng tốt hay sao?”

Điền thị ngẫm lại thấy cũng đúng: “Là nương suy nghĩ nhiều. Trước kia ta chỉ lo làm việc, cũng không có tâm tư cân nhắc làm các loại thức ăn. Có lẽ biện pháp này còn thực dùng được đấy, nói không chừng nhà ta về sau làm giàu đều phải dựa nó!”

Mạch Nha kích động nhìn nàng: “Nương, ta đang muốn cùng ngươi nói đây, nhà ta không phải còn có đậu xanh sao? Ta muốn dùng nó để là mra đồ ăn, nhưng ngươi đừng hỏi làm sao mà ta biết làm được không, ngươi chỉ cần nghĩ nữ nhi của ngươi thực thông minh là được.”

“Nha đầu thúi, thật không biết xấu hổ, nào có người tự mình khen bản thân thông minh chứ. Bất quá, ngươi rốt cuộc dùng nó làm gì?”

“Ân, dùng để làm đỗ giá, một cân đậu xanh, có thể lớn thành mười cân đỗ giá. Nếu chúng ta mang đi bán, nhất định sẽ lời được tiền.” Có ý tưởng mới, Mạch Nha kích động muốn hỏng rồi.

Điền nghe minh bạch: “Giống như lúa nảy mầm vậy, nhưng đều nảy mầm rồi, còn có thể ăn sao? Vạn nhất có độc thì sao!”

“Sẽ không, không phải tất cả các loại nảy mầm cũng đều có độc đâu, Còn có a, ta muốn làm sương sáo, mùa hè ăn cái này thì không gì mát hơn.” Mạch Nha hưng phấn nói.

“Sương sáo là cái gì?” Nàng chưa nghe qua bao giờ.

“Ngày nào đó rảnh, ta làm cho nương nếm thử, chẳng phải nương sẽ biết sao. Cơm trua hôm nay ta trước dùng măng tưới nấu một nồi canh, nương sẽ thấy măng ăn ngon thế nào!”

Tới gần giữa trưa, Đông Sinh khiêng sọt tre trở về, vẻ mặt không cao hứng.

Mạch Nha đang ở trong viện trích hoa tường vi. Mấy ngày này nàng đã tích góp được không ít, dùng túi tiền treo ở đầu giường, rất thơm tho. Cho nên nàng muốn thừa lúc hoa còn thì trích nhiều một chút.

Thấy ca ca đen mặt tiến vào, nàng vội hỏi: “Ca, ngươi làm sao thế, ai chọc ngươi không cao hứng?”

Đông Sinh múc nước rửa tay, cúi đầu nói: “Ta hôm nay vào thành gặp phải nhị thúc.”

Điền thị cũng nghe thấy, đi ra hỏi, “Nhị thúc ngươi nói cái gì?”

Đông Sinh yên lặng một lát, đem nguyên lời nhị thúc nói lại một lần: “Cũng không có gì, hắn nói muốn về sau ta phải đem tôm hùm đất đưa đến tiệm của ta. Về sau nếu ai muốn mua, thì đều phải tới nơi hắn nhập hàng. Hắn còn nói, nương ngày mai đi huyện thành một chuyến, hắn muốn cùng nương nói chuyện.”

Điền thị sắc mặt không tốt: “Nhà hắn cùng chúng ta không có qua lại lâu như vậy rồi. Nãi nãi cùng gia gia ngươi cũng đi rất nhiều năm, nhà ta cùng hắn quan hệ chẳng êm đẹp gì, hắn kêu ta đi làm gì? Không đi!” Tưởng tượng đến năm đó nàng cùng đường, khắp nơi vay tiền, nhưng Điền Quý hắn chẳng muốn liên quan gì đến nhà nàng. Hết đường, nàng phải tới tận cửa cầu, xin hắn, hắn liền nói tiền trong nhà đều dừng mua hàng hóa hết rồi, không có tiền mặt, rồi đưa cho nàng mấy văn tiền lẻ tống cổ nàng đi.

Mạch Nha không biết nguyên do trong đó, nhưng nàng thấy lão nương luôn luôn ôn nhu của mình lại bị tức thành như thế, phỏng chừng cách làm người của Điền nhị thúc thật sự rất kém cỏi.

Đông Sinh muốn nói lại thôi, Mạch Nha hướng hắn lắc đầu. Đừng đi quản, bọn họ cùng Trần chưởng quầy có khế ước. Thêm nữa, người ta đối bọn họ cũng không tồi, lâu lâu lại để cho Đông Sinh mang theo đồ ăn ngon các thứ về nhà.

Giữa trưa ăn cơm, Điền thị vẫn luôn rầu rĩ không vui, ăn một lát liền buông bát.

“Nương, ngươi về phòng ngủ đi, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì nhiều, ta cùng ca ca làm nốt việc là được.” Mạch Nha khuyên nàng nói.

Điền thị có lẽ thật sự bị chọc giận, nàng ngồi vào nhà chính, nhìn bài vị Điền phụ nửa ngày, lúc này mới về phòng ngủ.

Chờ nàng đi rồi, Mạch Nha mới nhỏ giọng nói với ca ca: “Ca, về sau mặc kệ nhị thúc nói gì, ngươi đều không cần để ý, ngươi không nhìn thấy nương không cao hứng sao!”

Đông Sinh thở dài: “Ta cũng biết nương sẽ không cao hứng, nhưng nhị thúc nói đến là đúng lý hợp tình. Ta thấy, hắn sẽ không dừng tay, nói không chừng mấy ngày nữa còn đến nhà chúng ta. Đến lúc đó ta nên giải thích như thế nào với nương. Ta nghe hắn bảo sinh ý cửa hàng không tốt lắm, khả năng hắn cũng nóng nảy.”

“Hắn thế nào cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta kiếm ăn bằng bản lĩn, lại không nợ hắn cái gì. Lại nói, nếu hắn làm người thật sự hẹp hòi, sinh ý tốt được mới là lạ!”

“Ân.” Đông Sinh không nói chuyện nữa, chuyên chú ăn măng hầm.

Không có vịt già, không có cá tươi, nàng đành phải dùng thịt dư lại hôm trước, cắt ít thịt mỡ, xào lên rồi bỏ măng vào. Bất quá hương vị vẫn rất tươi ngon, đặc biệt là măng, thật mềm mại, thấm đẫm vị thịt, nước canh màu trắng ngà thơm phức.