Chương 23: Đi lên núi

Editor: Selina

Chương 23: Đi lên núi

Điền thị đi qua ôm hắn, quay đầu lại nhìn Tôn thị oán trách nói: “Ngươi tức giận gì thì mắng người lớn là ta đây này, mắng hài tử làm gì?”

“Hắn là nhi tử ta, ta muốn mắng cứ mắng, muốn đánh liền đánh, ai có thể quản được? Ta thấy là bữa cơm nay nay ta cũng ăn không vô. Đại tỷ, ngươi đưa cho ta chút móng heo mang về, liền tính không muốn cho ta ăn, nhưng cũng phải cho Cẩu Thặng cùng cha hắn ăn chứ. Nhớ rõ nhặt nhiều thịt một chút, đừng có đưa mỗi xương cốt.” Cẩu Thặng là đại nhi tử của nàng, lớn hơn Cẩu Đản mấy tuổi.

Mạch Nha nhìn nàng nói hợp lý hợp tình, quả thực hết chỗ nói rồi.

Đông Sinh lắc đầu với nàng, có thể đem Tôn thị tiễn đi, bọn họ liền A Di Đà Phật, đừng có để nàng ở lại, có khi lại gây thêm chuyện khó xem.

Nguyên Thanh cũng lo lắng nhìn nàng, Mạch Nha cười cười với hắn, tỏ vẻ mình không có việc gì.

Lúc Tôn thị gần đi, còn tiện tay lấy đi không ít đồ vật. Đương nhiên cũng không quên đem tiền Điền thị thiếu nàng mang về. Mặt khác lại cầm thêm một ít thịt Trần chưởng quầy mới đưa tới, còn có chút cá tôm phơi khô. Cuối cùng còn không quên nhặt một rổ tôm hùm đất, nói là muốn tự mình nấu lên ăn, nếu nấu ngon, nàng sẽ tự mang đi bán.

Điền thị đều mặc kệ nàng ta lấy mấy thứ tốt mang về. Chỉ là lúc phút cuối cùng, nàng nhìn Cẩu Đản có chút luyến tiếc.

Có một người nương đanh đá như vậy, đáng thương oa nhi này, ngay cả chút xíu giận dỗi cũng không dám. Như vậy thực sự là làm khổ hắn.

Điền thị vẫn đưa hai mẹ con bọn họ vào trong thôn, vì nhà nàng ở ngoài rìa thôn, gần với chân núi.

Đông Sinh nhìn muội muội trước sau đều tỏ thái độ không sao cả, nghĩ thầm nàng có lẽ thật sự đem những chuyện đã qua quên đi. Nếu không hiện tại nàng sớm trốn đi để khóc lóc một mình: “Nha Tử, bây giờ ngươi ở nhà một mình, trừ bỏ chúng ta ra, còn những người lạ dù là ai tới cũng đừng mở cửa, ta cùng Nguyên Thanh vào núi săn thú, chờ săn được con thỏ, ngươi liền có thịt thỏ ăn rồi!”

Mạch Nha nhìn hắn cười không ngừng: “Ca, ta nào có them thịt như vậy. Dù sao hiện tại trong nhà cũng không có việc gì, không bằng các ngươi mang ta lên núi săn thú với?” Bất quá cũng phải nói, thịt thỏ nếu biết nấu thì đúng là rất ngon, gác ở trong nồi chưng với mạo du, lại xối sa tế ớt mà nàng tự chế, chắc chắn sẽ làm mọi người ăn đến no căng.

Nguyên Thanh lắc đầu: “Không phải chúng ta không muốn mang ngươi đi, nhưng trên núi rất nguy hiểm, đường núi lại khó đi, ngươi vẫn nên ở nhà đợi thì tốt hơn.”

Đông Sinh cũng đồng ý với hắn, lên núi mệt như vậy, nàng mong manh thì đi làm gì.

“Ta không có yếu ớt đâu. Với lại, các ngươi sao biết ta leo không được? Còn nữa, chẳng phải còn có các ngươi sao? Nếu thực sự không leo nổi nữa, hai ngươi thay phiên cõng ta là được rồi.” Mạch Nha mỉm cười ngọt ngào nói. Lúc này trong lòng Nguyên Thanh đều là thì ra mùa xuân hoa nở là vì nàng.

Đông Sinh nghĩ muội muội có khả năng không thoải mái trong lòng, mang nàng đi lên núi chơi chơi cũng là một chuyện tốt.

Chờ đến khi Điền thị trở về, mọi người cũng ĐIền thị nói một tiếng, dù sao còn một lúc lâu nữa mới đến lúc ăn cơm chiều. Ba người liền cùng nhau đi đến phía sau núi, Mạch Nha dù thế nào cũng phải đeo trên lưng một cái giỏ tre.

Đương nhiên, nàng muốn đeo nó cũng không được vì vừa ra khỏi cửa thì giỏ tre đã bị Nguyên Thanh lấy đeo rồi. Đông Sinh sản cũng không thèm tranh, chỉ cười cười.

Mấy ngày này trời vẫn luôn nắng, đường núi cũng tương đối khô mát.

Ánh mặt trời xuyên qua những tán cây, chiều xuống dưới mặt đất, tạo thành những khoảng râm mát cùng những vùng sáng xen kẽ, khiến lòng người yên bình vô cùng.

Nguyên Thanh cùng Đông Sinh mang theo cả cung tiễn. Đoạn núi này bọn họ cũng rất ít khi lên, cho nên không thích hợp đào bẫy rập, bằng không nếu mấy ngày mới quay lại kiểm tra, con mồi đã sớm hỏng rồi.

Cho nên, phương pháp hữu hiệu nhất để đi săn là trực tiếp dùng mũi tên bắn.

Bọn họ ngẫu nhiên cũng sẽ hái được một ít dược liệu quý báu. Nhưng đây là việc thuộc về vận khí, không phải lần nào cũng có thu hoạch.

Trèo được một nửa đường núi, hai người bọn họ còn tốt lắm, chỉ là Mạch Nha lại mệt không chịu được. Nguyên thanh đề nghị nghỉ ngơi tại chỗ một lúc.

Mạch Nha lấy tay che trên trán, nhìn ra xa phía trước: “Còn bao xa nữa vậy?”

Nguyên Thanh an ủi nàng: “Cũng không còn bao xa nữa, đi qua cánh rừng này là đến.”

“Nga, kia cũng rất xa, ta phải bổ sung một chút thể lực đã.” Nàng duỗi tay về hướng Đông Sinh: “Ca, đem cái bọc nhỏ kia cho ta.” Kỳ thật chuyến lên núi này nàng cũng khá là thoải mái, quần áo nhẹ nhàng, trang bị thì đều được hai người cầm hộ.

Đông Sinh có chút đau lòng nàng, thân thể nữ oa không thể so với bọn họ. Hơn nữa muội muội trước kia luôn sinh bệnh, cũng may là sau khi tỉnh lại, thân thể có tốt hơn một chút.

Trong bao đồ mà Mạch Nha giao cho hắn có một chút thức ăn, đương nhiên móng heo thì vẫn để đến khi trở về mới ăn. Chờ đến khi nàng trở về, món kho hẳn đã thấm gia vị, móng heo cũng hầm mềm rồi.

Nghĩ đến nồi móng heo kia, Mạch Nha cảm thấy sức lực lại tràn trề. Từ trong bao móc ra đậu phộng, còn có cả cá khô đã hun khói cùng với hành gừng, nàng ngồi xuống, đưa cho mỗi người một phần.

Đông Sinh ăn đậu phộng, miệng khen nàng không dứt: “Đậu phộng này ăn ngon thật, thơm quá, cá khô ăn cũng ngon.”

Mạch Nha liếc hắn một cái: “Đương nhiên ăn ngon, tối hôm qua ta đẫ nấu cả đêm đấy, lại chọn nửa ngày, một hạt hư đều không có, không ngon mới là lạ đấy. Chỉ tiếc trong nhà chỉ còn đậu phộng để làm giống thôi, bằng không ta muốn làm nhiều chút, mang qua cho cả Lý thẩm nữa.”

Nguyên Thanh cũng cười, khuôn mặt ngăm đen tuấn tú tất cả đều là tươi cười: “Nương ta hôm nay còn nói, ngươi làm bánh bao ăn rất ngon, còn ngon hơn rất nhiều so với cơm ta làm. Trước kia nàng ăn cơm rất ít, ngày đó nương ngươi mang bánh bao sang nàng đều ăn hết, lúc ta về lại còn hỏi ta có còn hay không.”

“Việc này thì có gì đâu, chờ đi trở về, ngươi mang chút móng heo trở về, ta bảo đảm nàng thích không chịu được. Đúng rồi còn có đậu phộng này nữa, ta để lại một ít, cho ngươi mang về.” Mạch Nha nói với hắn.

Đông Sinh vừa nhai vừa nói: “Muội, ngươi cũng chưa nói chừa cho ta một chút, thật bất công.”

Nguyên Thanh vừa nghe liền sửng sốt, cũng không biết nên phản ứng thế nào, đôi mắt nhìn về phía Mạch Nha.

“Ca, ngươi nói cái gì đâu.” Mạch Nha mềm mại trách cứ ca ca.

Nguyên Thanh càng quẫn hơn: “Ta sao có thể cứ ăn đồ vật nhà các ngươi, như vậy…”

Đông Sinh nghe xong hắn nói, đập ở trên vai hắn một cái: “Không phải lần trước ngươi còn đưa thỏ tới sao? Lại nói, nhà ta trước kia cũng ăn đồ vật của nhà ngươi không ít, chẳng lẽ ngươi muốn nhất nhất tính rõ ràng?”

“Đương nhiên không phải… Chỉ là…” Lý Nguyên Thanh ậm ừ vì ngôn từ của hắn không tốt.

“Ai nha, không phải là không thể tính được sao, về sau nói không chừng nhà hai ta còn thân hơn.” Đông Sinh nói.

Ba người ăn xong đậu phộng cùng cá khô, lại tiếp tục đi lên trên núi. Lúc này thể lực đã được bổ sung, Mạch Nha đi nhanh hơn nhiều.

Một nén hương qua đi, bọn họ đi vào một gò đất. Cây ở nơi này lớn lên phân tán, tầm nhìn cũng rõ ràng. Trên mặt đất cỏ dại mọc loạn nhưng cũng không làm vướng bận. Ở bên kia đường núi là một mảnh rừng trúc, trúc trên núi lớn lên thẳng tắp cao lớn, có chút lớn, so cẳng chân Mạch Nha còn lớn hơn. Chắc chăn đã sống rất nhiều năm.

“Ca, ta đến bên kia đi nhìn một cái, các ngươi đem cái sọt cho ta.” Mạch Nha nói.

“Ngươi qua bên kia làm gì, bên kia trừ bỏ cây trúc, thì không có gì cả.” Đông Sinh ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn đem giỏ tre trên người Nguyên Thanh đưa cho nàng.

Mạch Nha thần bí cười cười: “Trong núi có nhiều thứ tốt, chỉ là ngươi không biết thôi.”

Nguyên Thanh nhìn nơi nàng đi cách bọn họ cũng không xa, dù sao khu đất hình này đều trống trải, có thể thấy rõ mọi thứ. Lại nói, bọn họ săn thú, nàng ở gần quá cũng không an toàn.

Mạch Nha cõng giỏ tre đi thẳng vào rừng trúc bên kia. Dọc theo đường đi, nàng đều thấy hoa dại đã nở rộ hết sức kiểu diễm, hương thơm quanh quẩn trong mũi. Một trận gió phất qua, mùi hoa thổi qua rừng trúc, truyền ra tiếng vang sàn sạt.