Chương 22: Không cần ngươi nhọc lòng

Editor: Selina

Chương 22: Không cần ngươi nhọc lòng

Chờ đến khi bọn họ đều đi vào phòng bếp, Mạch Nha cười với Tôn thị nói: “Mợ, ngươi cảm thấy đề nghị vừa rồi của ta như thế nào?”

Tôn thị mặt lôi kéo: “Cái gì mà như thế nào, đại cữu ngươi cả ngày vội vàng trong đất, đã vội muốn chết rồi, nào có rảnh đi vớt tôm, ta phải trông hài tử, còn phải làm cơm, càng không có thời gian, ngươi nói đề nghị này chẳng phải là vô ích sao!”

Mạch Nha cuối cùng cũng hiểu rồi, mợ nàng không muốn xuất lực nhưng lại mong ước có thể lấy tiền. Thử hỏi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?

“Nếu như vậy, thì lời nói này của ta có thể hơi khó nghe một chút, ngươi không muốn đi vớt tôm thì tiền ở đâu ra chứ, chẳng lẽ muốn người ta đem tiền tới cửa cho ngươi?”

Tôn thị không nghĩ tới một tiểu nha đầu thường hay chỉ hay cúi đầu im lặng sau một lần bệnh nặng lại thay đổi lớn như vậy. Không chỉ dám cùng nàng tranh luận, còn học được cách lấy lời nói để phản lại nàng, này không phải muốn phản sao?

Nghĩ vậy, mặt nàng càng khó xem: “Nha đầu, ta chính là mợ ngươi, nương ngươi không dạy ngươi nói chuyện cùng trưởng bối thế nào à? Hừ, ta xem ngươi là bị sủng hư rồi, ta phải cần dạy ngươi mấy bản tử mới được!” Nhìn không ra Tôn thị một người chân nhỏ tay nhỏ mà lại bắt đầu vén tay áo, muốn động thủ đánh người.

Đông Sinh từ bên ngoài tiến vào, mắt nhìn một cái thấy Tôn thị ngồi ở trong viện, khuôn mặt tuấn tú lập tức đen lại, lại thấy Tôn thị vén tay áo, hắn chạy nhanh xông tới, ngăn ở trước mặt Mạch Nha, trừng mắt nhìn Tôn thị nói: “Mợ, ngươi đây là làm gì!”

Điền thị vẫn luôn nghe động tĩnh bên ngoài, nghe thấy nàng ta muốn đánh nữ nhi của mình, nàng lập tức vọt ra.

Tôn thị là một người tính tình nóng nảy, huynh đệ nàng ta đều đã ăn qua không ít mệt, sợ nàng ta giống như sợ lão hổ. Nàng ta cũng luôn luôn cậy mạnh như khi còn ở nhà, người Tôn gia đều nhường nàng, đem nàng phủng trong tay. Như vậy càng khiến cho tính tình nàng ta tệ hơn.

“Này mợ, Mạch Nha nhà ta như thế nào cũng không đến phiên ngươi đánh, trừ phi ta chết!”

Tôn thị thấy mình chọc nhiều người tức giận như thế, cũng không thật sự đi đánh nữ nhi nhà người ta, đành phải miễn cưỡng thu hồi tay, lạnh lạnh nói: “Đại tỷ, ta là thay ngươi giáo huấn nữ nhi, ngươi nhìn xem chiều nàng ra dạng gì rồi, lời gì cũng có thể nói được. Vốn dĩ ta còn tính toán tìm mcho nàng một mối hôn nhân tốt, nhưng với cái đức hạnh này của nàng, sợ là người ta cũng không dám muốn nàng!”

Điền thị nghe nói nàng ta muốn làm mai cho nữ nhi, lại cảm thấy chính mình vừa rồi quá kích động, vội làm gương mặt tươi cười, để nàng ta ngồi xuống: “Đệ muội, ta nói chuyện vội một chút, ngươi đừng để trong lòng, hai người bọn họ đều còn nhỏ, ngươi cũng đừng so đo ha!”

“Hừ, ta sẽ không so đo, ai bảo ta là mợ bọn họ cơ chứ, bọn họ đối với ta như vậy, nhưng không phải là ta thời thời khắc khắc nghĩ đến hôn sự của hai người bọn họ sao?” Tôn thị nhướng mày, nói chuyện điệu bộ quái quái.

“Ách, vậy ngươi làm mai cho Nha Tử là con trai nhà ai?” Điền thị nhịn không được hỏi nàng.

Tôn thị hắng hắng giọng, nói: “Gia điình này cùng một thôn với chúng ta. Nếu Mạch Nha về sau gả lại đó, khoảng cách cũng gần, còn có thể có thể để huynh muội giúp đỡ lẫn nhau. Còn nữa, nhà hắn điều kiện không tồi, đáp ứng đưa hai mươi lượng sính lễ. Ngươi nói một chút xem, làng trên xóm dưới, có khuê nữ nhà ai có từng đó sính lễ? Nhà hắn ở trên không có lão nhân, Mạch Nha nếu gả qua đó, thì không cần hầu hạ gì cả, người trong sạch như vậy, ngươi ở nơi nào tìm được.”

Điền thị bị nàng nói như lọt vào trong sương mù, nghe không minh bạch ý nàng lắm. Nhưng Mạch Nha lại nghe rành mạch: “Mợ, con trai nhà này bao nhiêu tuổi rồi?”

Thần sắc Tôn thị không quá tự nhiên: “Cũng không nhiều lắm, không phải người ta hay nói, phải gả cho nam nhân nhiều tuổi hơn hay sao. Tuổi lớn rất tốt nha, biết đau người, nên nhiều thì đâu có ảnh hưởng gì lắm đâu!”

“Rốt cuộc bao lớn?” Mạch Nha lại hỏi một lần nữa, khẩu khí lúc này nghiêm khắc hơn rất nhiều.

Điền thị rốt cuộc cũng hiểu được: “Chính là a, ngươi nói nửa ngày, tình huống như thế nào cũng không nói rõ ràng là sao!”

Trên mặt Tôn thị đã cười thực miễn cưỡng: “Khụ, ta liền nói thật cùng các ngươi đi, nam nhân kia lão bà đã chết, so Mạch Nha lớn hơn hai mươi tuổi, còn chưa đến 40 mà. Nam nhân tuổi này đang là độ tráng niên, thể lực rất lớn đấy, lớn lên cũng đoan chính. Chính là trong nhà còn có hai tiểu oa nhi. Hắn muốn vội vàng tìm mẹ kế cho con. Bất quá các ngươi yên tâm, nhà hắn tuyệt đối có tiền, Mạch Nha mà gả qua, bảo đảm không phải chịu đói, chịu lạnh gì cả. Có khi còn có thể tiếp tế các ngươi, đây chẳng phải là một chuyện tốt đáng chúc mừng hay sao?”

Đông Sinh đang cầm cái xẻng trên tay, nghe nàng ta nói liền tức giận, đem xẻng ném trên mặt đất một cái thật mạnh: “Muội muội ta tuyệt sẽ không gả cho một lão nhân, nàng lại không phải không gả được, không cần ngươi phí tâm tư làm gì!”

Điền thị cũng nổi giận, nàng vẫn luôn cho rằng Tôn thị nói như thế nào cũng là mợ của bọn nhỏ, dù miệng có hư một tí nhưng tâm địa sẽ không đến nông nỗi nào. Nào đâu biết được nàng ta cư nhiên chạy tới kêu nàng bán nữ nhi, nàng đứng lên, chỉ vào cổng lớn nói với Tôn thị: “Ngươi đi đi, về sau đừng bao giờ đi đến nhà ta nữa!”

“Nha nha, nói chưa được hai câu, các ngươi đã phát hỏa rồi. Có gì mà phải hỏa? Không sai, ta biết Mạch Nha nhà ngươi lớn lên là khá xinh đẹp, nhưng việc nàng cùng Tạ Văn Viễn lúc trước sớm đều truyền ồn ào huyên náo. Ai biết hai người bọn họ có hay không đã ngủ với nhau rồi. Bây giờ có nam nhân không chê nàng, cũng đã không tồi rồi, các ngươi còn kén cá chọn canh, hừ, chính mình mấy cân mấy lượng, chính mình biết!” Tôn thị cũng giọng to kêu lên.

Nguyên Thanh vốn là muốn tìm Đông Sinh vào núi săn thú, nhưng mới vừa đến cửa liền nghe thấy Tôn thị nói nhao nhao. Hắn cũng không biết chính mình lúc ấy nghĩ cái gì, chỉ nghĩ muốn vọt tới bên người Mạch Nha, che chở nàng.

Hắn đột nhiên xuất hiện, đem mấy người trong viện đều ngây ngẩn.

Tròng mắt đen của Lý Nguyên Thanh nhìn chằm chằm Tôn thị, vững vàng nói: “Mạch Nha không phải loại người như vậy!” Hắn chắp tay sau lưng, nắm lấy nàng.

Mạch Nha nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, trong lòng như chảy ra một dòng nước ấm áp vô cùng. Tôn thị nói nàng như thế nào, nàng đều là không sao cả. Lời đồn đãi vớ vẩn thì tính cái gì? Tuy rằng nàng cũng không nhớ rõ thân thể này cùng Tạ Văn Viễn đến tột cùng có hay không phát sinh quan hệ nhưng hẳn là chưa phát sinh quan hệ gì đi. Nghĩ vậy, trong lòng nàng có một chút thấp thỏm, không được, ngày nào đó mà thấy Tạ Văn Viễn, nàng phải cùng hắn nói rõ ràng xem sao.

Tôn thị thấy một người trẻ tuổi đột nhiên chạy vào, trào phúng nói: “Này lại là từ đâu dụ dỗ tới? Nhìn bộ dạng khẩn trương của các ngươi kìa, ta cũng chưa nói hiện tại liền đem Mạch Nha gả đi ra ngoài, các ngươi gấp cái gì đâu? Không bằng chậm rãi nghĩ kĩ đi, chờ suy xét rõ ràng lại trả lời ta cũng không muộn. Bất quá ta nhắc nhở các ngươi, qua thôn này, sẽ không còn nhà nào tốt như thế nữa đâu, liệu mà nắm bắt cơ hội đi.”

Mạch Nha từ phía sau Nguyên Thanh đứng ra, cười như không cười nhìn Tôn thị: “Mợ, ngài nếu tới chơi, chúng ta hoan nghênh. Nếu là không có việc gì nữa, thỉnh ngươi mang theo Cẩu Đản về nhà đi thôi. Ngươi cứ đem việc nhà ngươi xử lý tốt đi đã, đừng nên rảnh rỗi đi quản chuyện nhà người khác. Đến nỗi cả việc ta gả chồng hay không, phải gả cho ai, đều không cần ngài phải nhọc lòng, ngài chỉ là mợ ta, chỉ thế mà thôi.”

Cẩu Đản cầm móng heo đi vào sân, nhìn người lớn giương cung bạt kiếm, tò mò trừng mắt to mắt nhỏ.

Tôn thị không hết giận, rống thẳng vào Cẩu Đản: “Ngươi là cái hài tử xui xẻo, chỉ biết ăn, nương ngươi đều bị người ta khi dễ chết đây này!”

Cẩu Đản chớp chớp vô tội đôi mắt, mạc danh nhìn Tôn thị.