Chương 5: Đau khổ cầu xin

Thật sự, chỉ dựa vào một phong thư cùng một đôi giày thêu và những lời thị nữ kia nói không thể làm bằng chứng nhận định cái thai trong bụng Hoàng hậu nương nương là của Cửu vương gia? Đây rõ ràng là Hoàng Thượng sủng ái Quý phi, thật hồ đồ. Nhưng, vẫn không có một ai thay Hoàng hậu cầu xin, bởi vì không ai dám đối nghịch với Hoàng quý phi.

“Phượng Thiên Việt, ngươi đang tức giận sao, hay vì ngươi sợ! Ngươi sợ trời cao sẽ trừng phạt ngươi, tên hôn quân giả dối bất lương! Ngươi sợ ta sau khi chết sẽ nguyền rủa ngươi đối xử với ta vô tình vô nghĩa” Liên Tự Nguyệt giơ tay vuốt ve dung nhan đã bị hủy hoại của nàng. “Ngươi nhìn xem ta đã xấu xí đến thế này, ngươi có còn nhớ rõ tại sao không? Năm xưa, khi ngươi vẫn là Tứ vương gia, khi đi săn thú, một con gấu đầu đàn đã bổ nhào tới, tấn công ngươi. Mọi người xung quanh đều sợ hãi chạy trốn, là ta, chính ta đã quên mình che chở trước mặt ngươi, mặt ta đã bị con gấu đó cắn mất một miếng thịt! Ta đau đớn đến mức ngất đi, khi ta tỉnh lại, ngươi khóc lóc nói sẽ vĩnh viễn nhớ tới sự hy sinh này của ta! Nhưng bây giờ thì sao, ta mới bước lên Hậu vị có tám tháng đã bị ngươi đày vào lãnh cung, đem ta tra tấn người không ra người quỷ không ra quỷ!

Mà Liên Thi Nhã nàng ta chẳng hề vì ngươi làm bất cứ điều gì, nàng ta trăm phương nghìn kế lo lắng chu toàn, kết giao với những kẻ có thể bước lên ngôi vị Hoàng đế, nhưng từ trước đến này, Liên Thi Nhã đều không để ngươi vào trong mắt, để bỏ rơi ngươi nàng ta không tiếc hãm hại danh tiết của ta và ngươi! Làm chúng ta không thể không thành thân, nhưng mà nàng trăm lần không nghĩ tới, kẻ cuối cùng có được hoàng vị lại là Tứ vương gia. Mà chưởng quản hậu cung là Liên Tự Nguyệt ta, cho nên nàng ta nhiều lần hãm hại ta, lấy đi sự sủng ái của ngươi. Nhưng ngươi, ngươi không nhìn rõ thị phi, ngươi yêu thương, nâng niu nàng ta như trân bảo, thê tử của ngươi rõ ràng bị nàng ta hãm hại, ngươi lại muốn gϊếŧ ta lẫn nhi tử của mình”.

Liên Tự Nguyệt từng câu từng từ đều nhắc đến những sự việc đau lòng trong quá khứ. Phượng Thiên Việt lại lãnh đạm như băng, trước sau đều không chút dao động “Việc đã qua đi, không đáng nhắc tới! Hôm nay trẫm nhất định phải đem ngươi xuống địa ngục, người đâu lập tức xử tử!” Hắn ra lệnh, không ai dám do dự.

Mấy gã thị vệ to lớn đen tay nàng đè chặt trên giường, một tên rút bội kiếm bên lưng, Liên Tự Nguyệt gương mặt tràn đầy thù hận, nàng cố sức tránh thoát “Phượng Thiên Việt, Liên Thi Nhã, các người cứ chờ mà xem, ông trời đang mở to mắt nhìn các ngươi, các ngươi cho rằng những chuyện độc ác hôm nay có thể che giấu được sao? Những việc các ngươi làm với ta sẽ có người thay ta báo thù”

“Hoàng Thượng, hay chúng ta chờ thêm hai tháng nữa đi, đợi tiểu hoàng tử sinh ra rồi đến lấy máu…” Thái y xoa trán đầy mồ hôi lạnh, lúc này đem Hoàng Hậu mổ bụng, đem thai nhi lấy ra, đúng là quá tàn nhẫn, chỉ sợ chết sẽ xuống mười tám tầng địa ngục.

“Tên lang băm nhà ngươi, bây giờ ngươi muốn dạy trẫm làm việc sao? Ngươi lại cả gan muốn đối nghịch với trẫm, ngươi đã chán sống thật rồi sao?” Phương Thiên Việt đối mắt ngưng trọng, mắng chửi nói.

“Hoàng Thượng tha tội, Hoàng Thượng tha tội” Thái y sợ tới mức quỳ xuống.

“ Động thủ đi” Phượng Thiên Việt ra lệnh.

Thái y bò lên, một bên xoa trán, một bên kia run rẩy đem Liên Tự Nguyệt vén phượng bào lên cao, lộ ra chiếc bụng cao ngất, đúng lúc này, bụng nàng nhảy lên.

Liên Tự Nguyệt trái tim xúc động, là hài tử trong bụng đá nàng! Tiểu hài tử cũng cảm nhận được vận mệnh bi thảm của mình. Hắn đang cầu cứu đúng không?

Cuối cùng, nàng không màng tất cả, nhìn về phía Phượng Thiên Việt khẩn cầu “Hoàng Thượng, đứa bé này thật sự là của người. hắn đang cầu xin ngài cứu hắn. Cầu xin ngài, đừng làm hại hắn.

Thấy Phượng Thiên Việt quyết tâm , không may mắn quan tâm lời nàng nói, nàng lại hướng Liên Thi Nhã khẩn cầu “Tam muội, chỉ cần muội xin Hoàng Thượng giữ lại tính mạng mẫu tử ta, ta sẽ nhường lại Hậu vị cho muội, đời này sẽ làm nô tỳ hầu hạ muội, ta xin thề với trời, nếu có nửa lời gian trá, thiên lôi sẽ đánh chết”