Bóng đêm dày đặc, không lối thoát
Đàn quạ đen bay lượn quay đại điện, phát ra tiếng kêu nghẹn ngào thê lương khiến lòng người nghe từng trận hoảng hốt.
Mùa đông bắt đầu, trong cung điện chỉ toàn sự âm u lạnh lẽo, từng cây cột trong chính điện đều đã tỏa ra mùi ẩm mốc. Liên Tự Nguyệt nhắm mắt nằm trên giường, cuộn tròn thành một cục.
Bệnh cũ của nàng lại tái phát, đôi chân bị phế khiến nàng đau đến tê dại, không thể nhúc nhích mà ngồi lại đây.
“Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, tới, người tới……”. Lúc này, cánh cửa của tẩm điện đột nhiên bị đẩy ra, thị nữ duy nhất bên cạnh nàng Hồng Liên sắc mặt hốt hoảng chạy vào.
Nàng đột nhiên mở to đôi mắt, hất tấm chăn mỏng trên người lăn xuống, lộ ra cặp mắt đau đớn, ánh đèn chiếu xuống thân thể nàng hiện lên từng vết sẹo lớn trông càng xấu xí, dữ tợn.
“Ai tới?” Nàng vội vàng hỏi, thân thể khô gầy, lâu rồi nàng đã không nhìn thấy ánh mặt trời, làn da đã tái nhợt, ánh nắng chiếu vào lại càng khô khốc. Đi qua tuổi 30, trên tóc đã có vài sợi bạc, tang thương và tiều tụy vô cùng.
“Là Hoàng thượng, Hoàng thượng tới!” Hồng Liên vui mừng khóc, hoàng hậu nương nương đã bị cầm tù tại nơi này tám tháng, không nhìn thấy mặt trời, chịu bao nhiêu sự chế giễu và ngược đãi của đám nô tài, phi tần trong cung. Nhưng cuối cùng, giờ đây, Hoàng thượng đã tới.
“Ngươi nói cái gì….” Liên Tự Nguyệt nghe xong, tim như run lên, trong nháy mắt khuôn mặt nàng hiện ra biểu cảm phức tạp: Vui sướиɠ, bi thương, thống khổ…
“Nô tỳ xem rành mạch, Hoàng Thượng ngồi trên kiệu, phía sau còn có cả thái y. Nương nương, nhất định là Hoàng Thượng thương long chủng trong bụng ngài, muốn đón ngài về Trường Xuân Cung. Nô tỳ chúc mừng nương nương, nương nương ngày tháng khổ sở của ngài đã qua rồi”. Hồng Liên dùng đôi tay nứt nẻ lau nước mắt
Liên Tự Nguyệt dùng sức chống thân thể dịch đến mép giường, thanh âm nàng run rẩy, phân phó nói, “Mau, Hồng Liên, đem gương đồng tới đây, giúp bổn cung trang điểm, người nhìn y phục của bổn cung xem, tất cả đều đã cũ rồi, không biết nên mặc bộ nào mới tốt đây.”
“Không cần làm bộ làm tịch”. Hồng Liên mới xoay người đi, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Liên Tự Nguyệt trong lòng run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt nhanh chóng phiếm hồng.
Nam nhân kia vẫn như trong ấn tượng của nàng, khuôn mặt nghiêm nghị, tuấn mỹ vô song, một bộ long bào mặc trên người hắn dệt kim long 5 móng, từng đường thêu lấp lánh chỉ vàng, eo thắt đai lưng hổ phách tản ra hào quang vô thượng, oai phong mà uy nghiêm.
Tám tháng không thấy, hắn ngày càng có khí chất của bậc Đế vương.
“ Hoàng thượng…” Liên Tự Nguyệt mở miệng, giọng nói nghẹn ngào khô khốc, biết rõ đã không còn hy vọng nhưng ngày ngày nàng vẫn chờ mong hắn xuất hiện.
“Ra tay đi”. Hắn lạnh lùng nói, không đáp lại nàng.
Mấy thị vệ bên ngoài nghe mệnh lệnh nhanh chóng đi vào, thộ bạo đem nàng đặt lên giường, nàng cố gắng dùng sức cong người lên, sợ ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng.
Thái y đứng ở một bên, trên mặt hiện lên biểu cảm không đành lòng. Hồng Liên quỳ trên mặt đất, sợ tới mức run bần bật.
“Ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Nàng cuối cùng đã rõ, hắn hôm nay tới đây vì điều gì, không phải để đón nàng hồi cung mà có ý đồ độc ác khác.
“Đại tỷ…” Lúc này nàng lại nghe được một giọng nói nhẹ nhàng, yêu kiều. Chỉ thấy Hoàng quý phi Liên Thi Nhã được cung nhân vây quanh nhẹ nhàng bước tới, đi đến bên cạnh Hoàng đế Phượng Thiên Việt, đối với hắn nở một nụ cười khuynh thành, nhu tình, ngọt ngào tựa lên vai hắn.
Liên Thi Nhã, nàng là tam tiểu thư con vợ lẽ phủ Thừa tướng, cháu ngoại của Hộ quốc Đại tướng quân Tiêu Chấn Hải. Phượng Thiên Việt hiện giờ sủng ái nhất chính là vị Hoàng quý phi này. Nữ nhân đắc ý trước mặt đã dùng trăm phương nghìn kế cướp đi những thứ tốt đẹp nhất của nàng.