Chương 2: Thứ muội tâm cơ

Theo lời Hồng Liên nói thì cỗ kiệu phía sau hoàng đế, ngồi bên trong thật ra là Liên Thi Nhã.

Nàng ta mặc cung trang đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn, tà váy dệt bức phượng hoàng vân mây, nút áo khảm ngọc. Đầu đội mũ phượng, ung dung cao quý, dịu dàng tao nhã.

Hình ảnh hai kẻ độc ác, vô tình kia gắn bó thân thiết càng làm Liên Tự Nguyệt đáy mắt đau đớn, lớn tiếng mắng chửi “Tiện nhân, ngươi cho rằng đầu mang trâm phượng, tay đeo bảo ngọc có thể che giấu thân phận thứ nữ ti tiện của mình sao? Hahaha….Ngươi đừng quên, bổn cung từng nói với ngươi, Ngày ta và ngươi gặp lại nhau, chính là lúc ta vạch trần bộ mặt thật của ngươi. Moi tim người cho Phượng Thiên Việt xem, rốt cuộc tim ngươi đen tối, tâm địa ngươi độc địa đến đâu. Cho hắn biết được, ngươi đã dùng trăm phương nghìn kế, từng bước hãm hại ta thế nào, để giúp nương cùng cữu cữu của ngươi tranh đoạt quyền lực”

“Làm càn!” Phượng Thiên Việt hung hăng giơ chân đá lên mặt nàng, mặt nàng lệch sang một bên, tơ máu theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống.

Nàng căm hận nhìn kẻ từng thề non hẹn biển, sống chết không rời cùng nàng, hắn nói dù cho khuôn mặt nàng đã bị hủy trở thành nữ nhân xấu xí nhất thiên hạ hắn vẫn đem nàng coi như tâm can bảo bối, yêu thương nàng suốt cuộc đời.

“Ta mang thai con của ngươi, ngươi không biết sao?” Nàng đau khổ nhìn hắn.

“Hừ….”Phượng Thiên Việt khinh thường, hừ lạnh một tiếng, giơ tay ra lệnh. Các cung nhân phía sau nhanh chóng lục soát quanh tẩm điện, liền tìm thấy một con rối gỗ cắm đầy ngân châm.

Thứ này từ khi nào xuất hiện trong cung của nàng? Liên Tự Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Liên Thi Nhã, nàng ta đẹp như mộng ảo trên mặt mang theo ý cười thâm trầm.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, thứ này là nô tài tìm thấy, trên ghi đúng là sinh thần bát tự của Hoàng quý phi nương nương”. Thái giám đi đầu đem rối gỗ trình lên trước mặt Phượng Thiên Việt.

“Hoàng thượng….” Liên Thi Nhã biểu cảm kinh sợ, nước mắt lăn dài trên má, Phượng Thiên Việt trìu mến đem nàng ta ôm vào trong lòng, nhìn về phía Liên Tự Nguyệt ánh mắt thập phần chán ghét.

“Tiện nhân, đúng là ngươi âm thầm phá rối, hãm hại ái phi của trẫm ngày ngày chịu tra tấn, đêm đêm mất ngủ, sống không được yên”.

Liên Tự Nguyệt trong lòng đột nhiên run lên, nàng chưa từng dùng tới thủ đoạn bỉ ổi kia, con rối gỗ này sao có thể xuất hiện trong tẩm điện của nàng? Nàng đột nhiên ngẩng đầu, Hồng Liên nhanh chóng cúi đầu, trên mặt hiện biểu cảm không tự nhiên.

Hồng Liên bán đứng nàng! Nô tỳ thân cận nhất lại ngang nhiên bán đứng nàng, bước tới trận doanh của Liên Thi Nhã.

“Không, ta không có! Là nàng, là nàng ta hãm hại ta, nàng ta thu mua tỳ nữ của ta!” Liên Tự Nguyệt trừng mắt, chỉ tay về phía Liên Thi Nhã “Ngươi đã hại ta tới mức này, tại sao vẫn không chịu buông tha ta? Liên Thi Nhã, người rốt cuộc đang sợ cái gì?”

“Đại tỷ, ngươi là Đích nữ cao quý xinh đẹp, mà ta lại chỉ là thứ nữ con vợ lẽ ti tiện, ta biết rõ ngươi từ trước đến nay luôn khinh thường ta, khắp nơi gây khó dễ cho ta, ta ở phủ Thừa tướng chỉ mong sống yên bình, đâu đâu cũng nhường nhịn ngươi, vì ngươi ta có thể làm trâu làm ngựa, ngươi nói đông ta tuyệt đối không dám nói tây, nhưng ngươi vì sao luôn muốn dồn ta vào chỗ chết?” Liên Thi Nhã bi thương mà lắc đầu, nước mắt theo đó mà rơi xuống.

“Hừ!” Liên Tự Nguyệt hừ lạnh nói, “Đúng vậy, ngươi đâu đâu cũng nhường nhịn ta, ngươi thật sự giỏi che giấu a”

Năm đó, phụ thân nghĩ sẽ đem ngươi gả cho Phượng Thiên Việt, ngươi không muốn gả, mong muốn được leo lên giường Thái tử điện hạ, vì thế đã cùng mẹ ruột và cữu cữu ngươi hợp kế, bỏ thuốc ta. Ở sinh nhật của tổ mẫu, ngươi đem ta và Phượng Thiên Việt nhốt vào Phật đường, khiến ta mất đi trinh tiết, cuối cùng phải cùng hắn thành hôn. Chỉ tiếc, lúc ấy ta không thể nhìn thấu âm mưu quỷ kế của ngươi.