Chương 46: Yêu cầu quá phận 1

Tinh thần của Tịnh Liễm lập tức trở nên hưng phấn, đây chính là điều mà ngay cả hắn cũng không thể nghĩ tới.

Điều này chứng minh cái gì? Chủ tử nói không cho hắn nhìn Tang cô nương nhưng bản thân vẫn luôn để ý xem Tang cô nương có rời đi hay không?

Nhìn thấy sắc mặt của Tạ Uẩn không tốt, Tạ Diêm và hắn xoay người cùng nhau bước vào cửa lớn rồi thở dài nói: “Nói đi cũng phải nói lại, A Uẩn, đệ nên lo lắng một chút về hôn sự của mình đi.”

Tịnh Liễm yên lặng lắng nghe không hé răng, Nhị công tử cái hay không nói lại nói cái dở. Bởi vì bị nhắc mãi đến phiền, hôn sự vẫn luôn điều tối kỵ của chủ tử.

Tạ Uẩn ừ một tiếng, ngay sau đó thân thiện nói: “Nhị ca, nghe nói Nhị tẩu lại về nhà mẹ đẻ, hai người lại cãi nhau sao?”

Ý cười của Tạ Diêm cứng đờ không hé răng.

Tạ Uẩn cũng không phản ứng lại hắn, hai huynh đệ cứ lạnh mặt như vậy đi một đường nhưng lại cũng không hề nói chuyện với nhau nữa.

***

Buổi tối, đèn l*иg rực rỡ được thắp lên, trên đường phố ánh đèn sáng rực.

Màn đêm đen nhánh, trăng tròn trong sáng treo ở trên cao, ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống mặt đất.

Trên lan can lầu ba Lâu Thước Đạp, Ngũ hoàng tử Lục Đình đang vô cùng nổi bật cùng Hình Bộ thị lang Tang Ấn uống rượu đến đỏ mặt.

Gò má của Lục Đình đỏ bừng, đã có vẻ say rượu, hắn nói: “Tang đại nhân, bốn năm trước bổn cung biết ngay là tương lai ngươi sẽ làm nên chuyện. Bây giờ nhìn xem thì quả thật là như vậy.”

Tang Ấn buông chén rượu xuống nói: “May mắn mà thôi, điện hạ tán thưởng rồi.”

Tuy rằng ngoài miệng ông nói như vậy nhưng ý cười trên mặt lại có vài phần miễn cưỡng.

Lúc trước ông đồng ý để cho Tang Yểu làm thϊếp thất của Lục Đình thật ra đã suy xét rất nhiều mặt.

Đầu tiên bản thân Lục Đình là hậu duệ quý tộc của hoàng gia, có tước vị thừa kế nên cho dù Tang Yểu chỉ là trắc thất nhưng chuyện sau này thì ai có thể nói được rõ ràng chứ.

Thứ hai là bởi vì từ trước tới nay Lục Đình đều được khen là người ôn hòa lịch sự. Hơn nữa mấy năm trước khi ông còn chưa phải là Hình Bộ thị lang thì Lục Đình đã rất lịch sự với ông, ông đoán là đến lúc đó Tang Yểu chắc là cũng sẽ không chịu ấm ức gì đâu.

Huống hồ nếu như lại tiếp tục kéo dài thì lỡ như một ngày nào đó ông bị giáng chức, ở trong kinh thành này còn ai có thể bảo vệ Tang Yểu được chứ? Nàng là một tiểu cô nương ngu ngốc, lại có dung mạo đáng chú ý còn không phải là mặc cho mọi người khinh nhục sao.

Chỉ là gần đây thì lại có vẻ không thích hợp.

Vị trước mặt ông này, vậy mà lại muốn gϊếŧ huynh giành lấy ngôi vị.

Nói việc nhỏ thì chỉ là huynh đệ tương tàn, khi quân phạm thượng. Nói việc lớn thì trực tiếp bị bắt đội cái mũ mưu nghịch, đây là điều tối kỵ.

“Tang đại nhân, chuyện ta đã nói với ngươi, ngươi đã suy nghĩ xong chưa?”

Tang Ấn mím môi lại, sắc mặt khó xử nói: “Bây giờ căn cơ của ngài chưa ổn định, chỉ vì cái trước mắt chỉ sợ sẽ bị phản ngược lại. Huống hồ cho dù Thái tử dễ đắn đo nhưng Tạ Các lão cũng sẽ không ngồi yên để ngài làm chuyện này.”

Lục Đình lại không cho là đúng, hắn nói: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Tang đại nhân, trên đời này không có cái gì là nắm chắc được, chỉ nhìn xem ngươi có dám làm hay không?”

“Còn về Tạ Các lão, nếu thật sự ta nắm được quyền lực thì sẽ mượn sức bọn họ, thứ người khác có thể cho thì ta tất cũng có thể cho.”

Nhưng những việc này nào có nói đơn giản như vậy, Tang Ấn nói: “Vậy Tạ Uẩn thì sao, Tạ Uẩn này chỉ sợ……”

Nhắc tới Tạ Uẩn, vẻ mặt của Lục Đình càng trở nên lạnh lẽo hơn. Hắn nắm chặt chén rượu trong tay nói: “Tạ Uẩn làm việc càn rỡ, sớm hay muộn cũng phải trả giá lớn.”

Tang Ấn không đồng ý nói: “Tuy Tạ Uẩn làm việc mạnh mẽ vang dội một chút, nhưng mấy năm nay hắn chưa từng phạm phải sai lầm nào. Điện hạ ngài vẫn nên cẩn thận một chút.”

Hắn ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tang đại nhân rất thích Tạ Uẩn sao?”

Lời nói đã đến nước này thì nói nhiều cũng vô ích. Lục Đình tựa lưng vào ghế ngồi, không hề tốn thời gian nói nhiều với Tang Ấn.

Dù sao chỉ cần hắn đón Tang Yểu vào phủ, Tang Ấn sẽ lên cùng một chiếc thuyền với hắn.

Nhưng hắn chán ghét nhất là người khác khen Tạ Uẩn ở trước mặt hắn.

Ánh trăng bên ngoài lan can sáng ngời, đêm nay là đêm trăng tròn.

Cách đó không xa có một tửu lầu đèn đuốc sáng trưng, giọng nói quyến rũ mời chào của nữ nhân vang lên không dứt ở bên tai.

Trên mặt hắn rõ ràng đỏ bừng, cả người đầy mùi rượu, giống như nhớ lại tình huống nhìn thấy viên ngọc đỏ ở dưới gầm bàn.

Ngay từ đầu hắn muốn Tang Yểu chỉ vì người con gái này có dung mạo tuyệt sắc, làn da mềm mại và trắng nõn của nàng hầu như đánh trúng tất cả sở thích của hắn.

Rồi sau đó hắn quyết tâm không thay đổi muốn có được nàng thật ra là có liên quan đến Tạ Uẩn.

Nghe nói Tạ Uẩn không gần nữ sắc, nhưng còn không phải phá giới ở trên người Tang Yểu sao.

Hắn chán ghét Tạ Uẩn, cho nên hắn muốn Tang Yểu trở thành nữ nhân của hắn.

Hắn cúi đầu nói: “Hôm nay ánh trăng rất tốt, không bằng mời Yểu Yểu đến ngắm trăng cùng với bổn cung đi.”

Sắc mặt của Tang Ấn cứng đờ, “Điện hạ, ngài say rồi.”

Lục Đình không nói nhưng ý nghĩ lại rất rõ ràng.

Tang Ấn ngồi thẳng thân thể nói: “Yểu Yểu một tiểu thư khuê các, ở chỗ này không được thích hợp lắm. Huống chi bây giờ trời đã tối rồi, chắc con bé đã đi ngủ rồi.”

Vẻ mặt của Lục Đình mang theo vài phần âm trầm nói: “Tang đại nhân là sợ bổn cung làm cái gì với Yểu Yểu hay là nói hôm nay Tang đại nhân nhất định phải đối nghịch với bổn cung hả?”