Chương 44: Tâm trạng không vui

Một chuyến đi này nàng không hề nói lời nào, người trên sân khấu ê ê a a hát, Tang Yểu lắng nghe với vẻ mặt vô cảm.

Cho đến khi trở lại thành, tới ngã tư thì Nhiên Đông hỏi: “Tiểu thư, nghe nói hoa hải đường trên phố Đãng Ngung đang nở rộ rất đẹp, chúng ta có muốn đi đến nhìn xem không?”

Trước mặt có hai con đường đều có thể về nhà, phố Đãng Ngung và ngõ Thanh Phong là hai nơi nàng thường đi nhất.

Tang Yểu dựa vào trong xe nhìn ra bên ngoài, sau khi im lặng một lúc lâu, nàng nhỏ giọng nói: “Vậy đi phố Đãng Ngung đi.”

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, hai bên đường phố là hoa hải đường nở rộ. Trong thời tiết mùa xuân, những cánh hoa nhỏ màu đỏ mềm mại lay động theo gió, rào rạt bay xuống nhuộm đầy mặt đất làm cho nơi này không giống như nhân gian.

Những cánh hoa rất nhỏ chậm rãi bay đến trước cửa đỏ rộng rãi, khiến cho tấm biển trang trọng và nghiêm túc của Tạ gia trở nên dịu dàng.

Trên phố Đãng Ngung chỉ có một nhà này, thuộc về gia tộc thế gia Tạ thị.

Tang Yểu nhìn qua, lúc này cửa đỏ mở rộng và có vài người linh tinh đi ra đi vào, trông bọn họ đều tài giỏi hơn người.

Nàng lại đột nhiên nhớ tới Tạ Uẩn, hôm qua phụ thân từng nói nếu không phải Lục Đình thì cũng sẽ là người khác. Nếu thật sự như vậy thì Tạ Uẩn có vẻ tốt hơn Lục Đình một chút.

Tuy rằng Tạ Uẩn đối nàng không dịu dàng, tính tình kém, rất tự cao, còn thích giả bộ lạnh nhạt nhưng ít nhất Tạ Uẩn đẹp hơn một chút.

Còn thích nàng hơn một chút.

Nhưng Tạ Uẩn chưa bao giờ thổ lộ tình yêu với nàng, nàng cũng không có lựa chọn.

Lại suy nghĩ nhiều rồi.

Dù sao nàng cũng không thích, thật sự cũng không có gì khác nhau.

Bên tai nàng bỗng nhiên vang lên một tiếng dò hỏi: “Tiểu thư, người đang nhìn Tạ công tử sao?”

Tang Yểu lập tức tỉnh táo lại, nàng ngồi ngay ngắn sau đó nhanh chóng kéo rèm cửa xuống, cảnh giác nói: “Tạ Uẩn ở bên ngoài à?”

Không có khả năng, hắn căn bản không có ở đó.

Chẳng lẽ là nàng không nhìn thấy sao?

Xong đời, Tạ Uẩn sẽ không cho rằng bản thân nàng đi một chuyến rất xa đến đây là cố ý đi gặp hắn đâu nhỉ?

Nam nhân thúi kia rất thích nghĩ nhiều!

Tiếp theo nàng lại bổ sung: “Ta đương nhiên không gặp hắn, ta nhìn hắn làm cái gì, ta chỉ trùng hợp nhìn về phía cửa lớn nhà hắn mà thôi.”

Nhiên Đông nhìn Tang Yểu có phản ứng quá mức kia, trong mắt lộ ra vẻ kỳ quái, nàng ấy bổ sung nói: “Tiểu thư, người mà nô tỳ đang nói là Tam công tử Tạ gia bây giờ đang đứng trước cửa kia.”

“Không phải Tạ đại nhân.”

Bầu không khí hơi im lặng, Tang Yểu ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Nhiên Đông thì mở rèm cửa ra một lần nữa với vẻ mặt không hề thay đổi, nàng bình tĩnh giải thích nói: “Người họ Tạ ta biết chỉ có một mình Tạ Uẩn, ta cho rằng ngươi đang nói đến hắn.”

“Ta đã nói là ta không nhìn thấy hắn.”

Nhiên Đông không hề nói chuyện, Tang Yểu lại lúng túng nói: “Ta cũng không cố tình chú ý đến hắn, nhưng……”

Nàng vắt hết đầu óc suy nghĩ nên giải thích như thế nào, chuyện này vốn dĩ cũng không có gì kỳ quái. Nàng đã đi tới trước cửa nhà của Tạ Uẩn thì nhớ tới hắn không phải là chuyện rất bình thường sao? Lại nói nàng thật sự chỉ quen biết một người họ Tạ, tại sao lại có cảm giác không thể giải thích rõ ràng được.

Nhiên Đông lại bật cười, hiểu rõ nói: “Tiểu thư không cần hoảng loạn, Tạ đại nhân phong thái trác tuyệt, ngài để ý đến ngài ấy là chuyện rất bình thường trên đời.”

Tạ Uẩn hầu như là tình lang của tất cả thiếu nữ trong kinh thành, nhưng ngoại trừ Lý Dao Các ra thì không có bất kỳ người nào dám bày tỏ tình yêu với hắn. Chỉ vì mọi người đều không hẹn mà cùng cho rằng người ở trên đám mây giống như hắn thì chỉ có thể nhìn xem từ phía xa.

Cho nên tiểu thư chú ý hắn, thật sự là rất bình thường.

Tang Yểu nói: “Ta đâu có hoảng loạn……”

Nàng vẫy tay, đột nhiên cảm thấy rối rắm về chuyện này thật sự không có ý nghĩa nên nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi, cũng nhìn lâu lắm ——”

“Tiểu thư!”

Tang Yểu: “A?”

“Người nhìn xen…… Tạ đại nhân thật sự tới rồi!”

Tang Yểu nghe tiếng nhìn qua, trước cửa đỏ cao lớn có một nam nhân quen thuộc đi xuống từ trên xe ngựa và Tịnh Liễm đang đi theo phía sau hắn.

Có một nam nhân lạ mặt đang đứng trước mặt Tạ Uẩn, đang chờ hắn ở trước cửa. Người này chắc là Tạ công tử trong miệng của Nhiên Đông.

Bọn họ cách nhau chỉ có một con đường hẹp, cho nên xe ngựa của Tang Yểu có thể được gọi là nổi bật, giờ phút này rèm cửa lại được vén lên. Đúng lúc Tang Yểu đang ngồi bên trong đó, Tạ Uẩn chỉ cần dùng khóe mắt nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy nàng.

“……”

Chuyện nàng lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.

Cả người của Tang Yểu cứng đờ, nàng liều mạng kiềm chế cảm xúc muốn kéo rèm lên của bản thân.

Trong giọng điệu của Nhiên Đông không hề có bất kỳ vẻ phấn khích nói: “Tiểu thư, tại sao người không nhìn xem thử?” Nàng dừng một chút lại cảm thán nói: “Tạ đại nhân nhìn còn đẹp trai hơn so với trong lời đồn.”

Nhưng lúc này nói thẳng ra thì giống như nàng đang chột dạ.

Nhiên Đông nói: “Tiểu thư tiểu thư, người không xem sao? Tiểu thư, người có phải căng thẳng quá rồi không?”

Căng thẳng gì chứ? Nói đùa.

Tang Yểu buông ngón tay nắm chặt ra, lớn gan nhìn qua.

Khác biệt với Nhiên Đông cẩn thận liếc mắt nhìn vài lần, ánh mắt của Tang Yểu vô cùng trực tiếp, giống như biến thành thực chất.

Chỉ cần Tạ Uẩn thoáng nghiêng mắt nhìn qua là có thể chú ý tới nàng.

Ngay cả Tịnh Liễm đều nhìn thoáng qua Tang Yểu ở dưới tàng cây hải đường đối diện, nhưng giờ phút này đôi mắt của Tạ Uẩn lại nhìn thẳng, đang nói chuyện thân thiết với người đứng trước mặt.

Thừa dịp Nhị công tử xoay người nói chuyện với gã sai vặt, Tịnh Liễm rốt cuộc nhịn không nổi tiến lên một bước, ấm áp nhắc nhở nói: “Công tử, Tang cô nương giống như đang ở phía đối diện nhìn ngài.”

Vẻ mặt của Tạ Uẩn không hề thay đổi: “Hy vọng có một ngày cái miệng này của ngươi đừng nói mấy lời vô nghĩa này nữa.”

Tịnh Liễm: “……”