Tạ Uẩn trời sinh tính tình lạnh lùng nhưng cũng không đến mức hờ hững, càng không nói đến lần trước Tang Ấn giúp đỡ hắn một lần, cũng coi như trả lại ân tình đi.
Ánh mắt của Tạ Uẩn liếc nhìn Tịnh Liễm ra lệnh nói: “Cởϊ áσ ngoài ra.”
Tịnh Liễm tự nhiên không dám cãi lời, nhanh nhẹn cởi thắt lưng ra nhưng cởi ra được một nửa thì hắn đột nhiên nghĩ ra gì đó……
Chủ tử kêu hắn cởϊ áσ ngoài ra làm gì chứ?
Rất rõ ràng là khoác lên trên người Tang cô nương!
Tạm thời không nói đến chuyện từ khi nào chủ nhân lại có lòng tốt như vậy, quần áo của Tang cô nương ướt thành như vậy và dù sao cũng phải khoác một cái áo lên. Ngoài ra tình huống trước mắt nhiều ít sẽ chọc người khác hiểu lầm, chủ tử nhất định sẽ không kêu người khác lại đây.
Cho nên nếu hắn không cởi thì chủ tử của hắn phải cởi.
Hắn nhớ lại xem hôm nay chủ tử mặc cái gì, bên ngoài mặc một chiếc áo màu đen có thêu hoa văn kim lũ màu vàng cân đối…… Cái này không phải rất thích hợp để cởi ra sao?
Động tác của Tịnh Liễm chậm lại, trái tim của hắn đập nhanh, giãy giụa trong chốc lát, vẫn là tình cảm chiếm ưu thế, hắn liều chết trả lời: “Công tử thuộc hạ mới vừa rồi nhớ tới…… Hôm nay thuộc hạ bởi vì quá nóng cho nên chỉ mặc có một cái áo, nếu là…… Thì thật sự rất không lịch sự.”
Mau cởϊ qυầи áo của ngài ra mạnh mẽ bao lấy Tang cô nương đi! Làm nàng dính đầy mùi hương của ngài đi!
Tạ Uẩn: “Không sao đâu.”
Tịnh Liễm: “??”
Ngài không cần quá đáng thế chứ!
Tang Yểu có lẽ cũng biết Tạ Uẩn muốn làm gì, nàng ngước mắt nhìn về phía nam nhân có gương mặt điển trai kia, quai hàm của hắn rất rõ ràng, mang theo độ cung sắc bén.
Tang Yểu đã quen với thái độ lạnh lùng của nam nhân này, dù sao tình cảm của hắn đối với nàng luôn luôn im lặng không tiếng động.
Nhưng bây giờ bởi vì Tạ Uẩn chưa từng thờ ơ lạnh nhạt lại khiến nàng cảm thấy tất cả những chuyện này cũng không phải thê thảm như vậy.
Nàng ngừng khóc, kéo ống tay áo của Tạ Uẩn nói: “Thôi bỏ đi.”
Nàng liếc mắt nhìn cái phòng cách đó không xa, nhỏ giọng đề nghị nói: “Chỉ đi đường một chút, ngươi có thể dẫn ta đi về căn phòng phía trước được không?”
Tạ Uẩn nhìn về phía Tịnh Liễm.
Tang Yểu: “Hắn quá gầy, không che được ta.”
Khác biệt với Tạ Uẩn vai rộng chân dài và sống lưng thẳng tắp, khung xương của Tịnh Liễm nhỏ hơn một chút, muốn kín mít che nàng thì thật sự có hơi miễn cưỡng.
Tịnh Liễm yên lặng chửi thầm: Cảm ơn, thật ra ta cũng rất cao lớn đấy.
Tạ Uẩn rất muốn từ chối nhưng cuối cùng vẫn xoay người lại nói với vẻ mặt vô cảm: “Căn phòng nào?”
Phía sau vươn tới một cái tay nhỏ trắng nõn, chỉ chỉ cách đó không xa: “Là cái kia.”
Tạ Uẩn đi qua.
Chân hắn rất dài, bước chân rất lớn, vẫn không hề cố tình chờ Tang Yểu vì vậy cho nên Tang Yểu phải cố gắng một chút mới có thể đuổi kịp bước chân của hắn, nhưng cũng không gây trở ngại cảnh tượng này trông rất vui mắt.
Tịnh Liễm đi theo phía sau hai người, gương mặt đầy vẻ vui mừng.
Hôm nay Tạ Uẩn đến đây là một chuyện ngoài ý muốn, thật sự mà nói thì chuyện ngoài ý muốn đó cũng không hề vui vẻ.
Vốn dĩ hôm nay Tạ Uẩn nghe theo lời Tạ Các lão, tới chỗ này gặp vị Thứ sử mới trở về từ Thông Châu kia một lần, cùng thảo luận với hắn về vụ án buôn lậu muối có liên quan đến Lục Đình.
Mà vị kia Thứ sử kia từng là đồng môn với Lý Thượng thư, cho nên Tạ Các lão đã chọn nơi gặp mặt là trang viên của Tạ gia, hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Chỉ là khi Tạ Uẩn tới nơi hẹn, vừa vào cửa thì nhìn thấy không phải là vị Thứ sử kia mà là Lý Dao Các, con gái của Lý Thượng thư.
Gương mặt của Tạ Uẩn lập tức trở nên lạnh lùng, thậm chí không cho Lý Dao Các bất kỳ mặt mũi nào mà trực tiếp xoay người rời đi.
Từ trước cho tới nay, hôn sự của Tạ Uẩn luôn là một tâm bệnh lớn của Tạ Các lão và phu nhân, Lý Dao Các thích Tạ Uẩn cũng không phải là chuyện bí mật gì. Lại bởi vì Tạ Các lão và Lý Thượng thư có mối quan hệ học chung một trường, quan hệ cũng tạm được. Mà bản thân Lý Dao Các đoan trang dịu dàng, là chủ mẫu thích hợp nhất, cho nên hai phu thê họ vẫn luôn có ý định hợp tác hai người họ với nhau.
Chỉ là lúc trước phần lớn là mở miệng khuyên nhủ, lần này vậy mà trực tiếp dùng loại biện pháp này khiến cho hai người gặp mặt.
Dựa theo tính tình của chủ tử nhà hắn, có lẽ ban đầu còn có khả năng bởi vì lời của phụ mẫu mà thỏa hiệp, nhưng sau lần này thì sẽ không bao giờ có khả năng.
Tang Yểu đi theo phía sau Tạ Uẩn, lặng lẽ ngửa đầu nhìn hắn.
Ngày thường Tạ Uẩn luôn cho người ta cảm giác cao thẳng gầy ốm lạnh nhạt, nhưng cách gần như vậy mới có thể cảm giác được trên người của vị quyền thần lười biếng từ trước đến nay này cũng có vẻ sắc bén và mạnh mẽ.
Mà nàng cũng đột nhiên phát hiện, hình như nàng chưa cao đến bả vai của hắn. Chiều cao của nàng vốn dĩ đã không hề thấp, ít nhất ở trong tỷ muội cùng tuổi thì nàng xem như là cao gầy.
Tang Yểu lại bắt đầu suy nghĩ lan man, trách không được mọi người luôn cảm thấy Tạ Uẩn phong thái xuất chúng, hạc trong bầy gà. Người cao như vậy đứng ở trong đủ loại quan viên thì chẳng phải là hạc trong bầy gà sao?
Một đường ánh sáng loang lổ, nàng cúi đầu nhìn trước ngực của mình mới chú ý vừa rồi đi cọ xát một lúc lâu thì vải lụa mỏng che trước ngực đã gần khô rồi.
Nàng rút tay mình lại, không giơ tay che đậy nó lại nữa.