Chương 38

Tiểu cô nương này lần này lại như vậy, thích đánh đòn phủ đầu biến khách thành chủ. Hắn còn chưa kịp hỏi tại sao nàng mặc như vậy xuất hiện ở trước mặt hắn là có ý đồ gì thì nàng đã ấm ức trước rồi.

Tang Yểu nghẹn ngào, vừa rồi nàng không có chú ý đến quần áo của mình bị xuyên thấu. May mà một đường này nàng không có gặp phải người khác, bằng không thì thanh danh lẳиɠ ɭơ kia của nàng hoàn toàn được chứng minh rồi.

“Nhưng ta…… Ta cũng không biết……”

Tạ Uẩn không trả lời, giống như lười trả lời.

Hắn im lặng khiến cho Tang Yểu đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, bởi vì nàng đột nhiên phát hiện bản thân trông thật sự giống như cố ý.

Nhưng nàng thật sự không có.

Tang Yểu mím môi lại, không còn mặt mũi tiếp tục chỉ trích hắn.

Từ lúc ấm ức vừa rồi ở trong lòng gom góp từng chút từng chút một và cho đến bây giờ rốt cuộc bắt đầu lan tràn.

Ngày hôm nay của nàng không hề vui vẻ.

Nàng còn nghĩ rằng có thể cùng bạn tốt quay trở về lúc trước, cho nên nàng đối xử nghiêm túc với mỗi người trong các nàng. Kết quả các nàng chỉ cho rằng nàng sắp “được" làm thϊếp thất của Lục Đình cho nên mới thân thiết với nàng.

Nàng lại bị chế giễu về ngoại hình, các nàng không kiêng nể gì dùng cái loại giễu cợt thấp kém này trêu chọc nàng, hoàn toàn không cảm thấy bản thân có bất kỳ lỗi sai gì.

Sau đó bị tiểu nha hoàn tạt một thau nước lạnh, quần áo còn bị xuyên thấu.

Mà bây giờ, nàng mặc một bộ quần áo ướt nhẹp, trên trán bởi vì phơi nắng cả ngày mà cả người trở nên dính nhớp. Gương mặt nàng tái nhợt, nàng che ngực lại nhưng thật ra cũng không hề có bất kỳ tác dụng gì, Tạ Uẩn lạnh lùng đứng trước mặt nàng nghiêng người về phía nàng.

Tất cả những chuyện này đều làm cho Tang Yểu cảm thấy tồi tệ.

Nàng cúi đầu, hai hàng lông mi rũ xuống, hốc mắt chứa đầy nước mắt, rơi xuống không tiếng động.

Một lúc lâu không nghe thấy câu trả lời, lúc này Tạ Uẩn mới nhìn nàng một cái.

Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, môi đỏ mím lại,lông mi đen nhánh che lại đôi mắt sóng nước lấp lánh kia, nước mắt tụ tập và ngừng lại trên chiếc cằm tuyết trắng của nàng rồi cuối cùng rơi ở trên mặt đất.

Tại sao lại khóc?

“Ngươi khóc cái gì?” Hắn cũng không bắt nạt nàng, chỉ là hắn không chú ý nhìn thoáng qua nên cũng không thể trách hắn được, không đến mức đó chứ.

Tang Yểu không phản ứng lại hắn, nàng hơi bình tĩnh một chút, giơ tay lau nước mắt trên mặt. Nàng có muốn khóc thì cũng không thể khóc ở đây, nàng muốn chịu đựng đi đến trên xe ngựa rồi mới khóc được.

Nàng cũng không muốn phản ứng Tạ Uẩn, cũng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào. Tang Yểu cất bước đi về phía trước, chỉ muốn nhanh chóng thay quần áo rồi quay về nhà.

Ánh mắt của Tạ Uẩn vẫn luôn dừng lại trên người Tang Yểu.

Mà mới vừa đi đến khúc quanh, Tang Yểu nhìn thoáng qua hành lang nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc mơ hồ đang bước nhanh đi về phía nàng, cũng không biết là có nhìn thấy nàng không nữa?

Khuôn mặt xinh đẹp của Tang Yểu trở nên hoảng hốt, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng vội vàng quay đầu lại, hoảng hốt không chọn đường nắm lấy vòng eo của nam nhân, trốn ở phía sau Tạ Uẩn.

Trong một lúc Tạ Uẩn không kịp phản ứng lại, hắn bị bắt nghiêng người đi, thân thể cao lớn cứ như vậy che ở trước mặt nàng.

Tịnh Liễm không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc đi đến bên cạnh Tạ Uẩn, người chưa đến nhưng giọng nói đã tới trước, hắn thở hổn hển nói, “Công tử, đều đã giải quyết xong. Ngài xem là chúng ta hồi phủ hay là tiến cung tìm……”

Hử? Vẻ mặt của chủ tử không đúng lắm.

Cảnh tượng trước mắt dần dần trở nên rõ ràng.

Phía sau nam nhân vai rộng chân dài có một vị cô nương đang núp ở phía sau. Mái tóc dài của vị cô nương kia hơi ướt, quần áo cũng ướt, có thể nhìn thấy vai cổ lộ ra làn da trắng nõn mềm mại, thân thể hơi run rẩy, ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt ống tay áo của Tạ Uẩn.

Nhìn thế nào cũng rất giống Tang cô nương?

Thật là kỳ quái.

Không thích hợp.

Quả thật là cảnh tượng trong mộng.

“……”

Sau khi im lặng một lúc lâu, Tạ Uẩn nhíu mày lại, dùng khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng hầu như là nghiến răng nghiến lợi nói với Tịnh Liễm: “Ngây người làm cái gì, nhắm đôi mắt chó của ngươi lại.”

Tịnh Liễm không hài lòng, nhắm thì nhắm, mắng người làm cái gì chứ?

Hắn vội vàng nhắm mắt lại, sẵn tiện xoay người lại về phía bức tường trắng cẩn thận nói: “Công tử tha tội!”

Tạ Uẩn không dấu vết thở ra một hơi, sau đó chậm rãi xoay người giơ cánh tay của mình lên, giọng nói không có bất kỳ cảm xúc gì: “Buông tay.”

Tang Yểu còn đang khóc, nàng chậm rãi rút tay lại khóc đến mức bả vai run rẩy. Hai tay ôm trước ngực, chỉ cảm thấy bản thân giống như không hề mặc quần áo vậy.

Cách đó không xa còn có mấy gã sai vặt đi ngang qua, bởi vì Tạ Uẩn che nàng lại cho nên cũng không có việc gì. Nhưng nơi này cách căn phòng kia hơi xa một chút, nàng không biết còn có thể gặp phải những người khác không?

Nhưng tất cả những chuyện này đều không có quan hệ gì với Tạ Uẩn.

Hắn cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, càng không nói đến người này không thân cũng chẳng quen, lại nhiều lần có ý đồ gây rối với hắn.

Tạ Uẩn rũ mắt nhìn về phía nàng, dù cho hắn đã khống chế ánh mắt của bản thân nhưng vẫn nhìn thấy vài phần cảnh xuân kia, kết hợp với khuôn mặt đáng yêu yếu đuối của thiếu nữ luôn khiến người ta muốn phá hư nó.

Nàng chỉ là một người con gái mảnh mai, nếu thật sự gặp được chuyện gì thì căn bản không hề có sức lực chống trả.