Chương 37: Ngươi là một tên biếи ŧɦái

Nàng siết chặt chén trà, nàng cảm giác bản thân không phải tiểu thư trong Kinh Thành mà là kỹ nữ bí mật trong Phường Hoa để người ta lựa chọn. Mỗi tấc da thịt trên người đều có thể bị tùy ý đánh giá.

Mặc dù nàng luôn tự nói với lòng mình rằng mình chỉ nhiều thịt hơn người khác một chút, nhìn không quá đứng đắn nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy mình lớn lên như vậy thì có gì sai.

Nhưng ở trong mắt người khác thì không phải như vậy.

Bọn họ cho rằng nàng muốn câu dẫn Lý Thượng Thư, người đã ngoài 50 tuổi. Đương nhiên, họ càng cho rằng nàng ưỡn ẹo, câu dẫn Lục Đình.

Tang Yểu không vui chút nào, thậm chí, nàng còn có chút tức giận, “Các ngươi đừng nói nữa. Ta không nghĩ như vậy.”

“Yểu Yểu. Chúng ta chỉ nói đùa thôi, ngươi để ý chuyện này làm gì?”

Tang Yểu lại nghẹn ngào. Nàng muốn phản bác lại nhưng không biết nói như thế nào, chỉ đành yếu ớt nói một câu: “Ta không thích đùa giỡn như vậy……”

Các nàng nở nụ cười, “Lòng dạ Yểu Yểu sao lại hẹp hòi như vậy.”

“……”

Tang Yểu vô cùng tức giận, nghẹn hồi lâu. Nàng thật sự không ở đây nổi nữa nên tùy tiện tìm lý ro rời khỏi.

Sau khi đóng cửa phòng lại, Tang Yểu tức giận muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nàng nghĩ thầm đến lúc đó có người hỏi thì nói là đột nhiên có việc là được. Dù sao nàng cũng không muốn gặp lại các nàng.

Kết quả bởi vì đi quá nhanh, nàng đúng lúc đυ.ng vào nha hoàn đang đi tới.

Trong tay nha hoàn đang bưng trà lạnh, đột nhiên bị dụng mạnh vào, bình trà chao đảo, nước trà đổ hết vào người Tang Yểu.

Tang Yểu chỉ cảm trước ngực lành lạnh. Nàng hít sâu một hơi, y phục phía trước gần như ướt đẫm.

Nhưng nàng nhìn bộ dáng tiểu nha hoàn như trời sắp sập nên không nhẫn tâm trách cứ. Nàng nâng người dậy, sau đó chỉ hỏi một câu đi nơi nào có thể đổi y phục.

Sau khi tiểu nha hoàn rời đi. Tang Yểu rũ mặt nhìn trước ngực mình ướt sũng, tâm tình càng không tốt.

Nhà dột còn gặp mưa rơi. Sớm biết hôm nay như vậy thì nàng đã từ chối lần đi chơi này.

Biệt uyển yên tĩnh, bốn phía cũng không có người nào. Tang Yểu cúi người phe phẩy y phục trong gió, đi về hướng gian phòng kia.

Chim hỉ thước trốn trong bụi cây hót ríu rít. Chỗ hành lang uốn lượn, Tang Yểu rẽ vào một góc. Khi nàng ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy thân ảnh nam nhân cao lớn, thon dài đang đi ở hành lang dài đằng kia.

Nhìn thấy hắn ở đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn.

Tang Yểu dừng chân lại. Nàng nhất thời cũng không biết tâm trạng của mình là gì, có vẻ như là kinh ngạc, lại có chút gì khác. Dù sao, nàng định thử gọi một câu theo bản năng: “Tạ Uẩn?”

Thật sự có rất ít người gọi thẳng tên hắn. Thanh âm mềm mại như vậy, rất dễ dàng phát hiện người gọi là ai.

Là quả táo nhỏ nhiều chuyện mau nước mắt.

Hôm nay, Tạ Uẩn tới đây vốn chính là chuyện ngoài ý muốn. Hiện tại đúng lúc tâm tình hắn bực bội, Tang Yểu nói chuyện với hắn không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.

Tạ Uẩn cau mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua, hắn đang định trách cứ.

Mấy ngày nay thời tiết nóng hơn rất nhiều. Hôm nay, Tang Yểu cố gắng làm bản thân đoan trang, y phục nàng mặc chính là một bộ váy lụa bằng vải mỏng, màu sắc nhã nhặn, kiểu dáng cũng cũ.

Tiền đề là nó không bị ướt.

Vải lụa màu hồng phấn bị ngấm nước trở nên mất tác dụng, dán chặt vào da thịt. Mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh cân đối, thậm chí nhìn thấy có thể mơ hồ nhìn thấy được.

Tang Yểu sinh ra kỳ thật không quyến rũ, chỉ là đầy đặn hơn một chút thôi. Nhưng cũng không béo, chỗ nào nên gầy vẫn gầy, chỗ nào nên đầy đặn thì đầy đặn.

Mái tóc đen như mây, ngũ quan tinh xảo. Cả người nàng thoạt nhìn rất mềm mại. Đôi mắt khi mở to nhìn người đầy ẩn tình, làm người ta liên tưởng đến buổi sáng sớm đầy sương.

Mặc kệ ở đâu, nàng đều có thể dễ dàng thu hút ánh mắt người khác. Bởi vì sự mềm mại kia gợi lên du͙© vọиɠ da thịt. Vẻ xinh đẹp của nàng luôn làm cho người ta sinh ra tâm tư suồng sã.

Lúc này dưới ánh nắng mặt trời, thiếu nữ quả thật rất trắng, trắng đến chói mắt. Nhưng đây cũng không phải quan trọng, quan trọng là trước ngực nàng, vải lụa dán chặt vào đường cong cao vυ"t, mượt mà, rất ấn tượng và bắt mắt. Thậm chí, chỗ đằng trước không biết là do nếp gấp của vải hay thứ gì đó mà còn nổi lên một chút.

Rõ ràng có thể thấy được, đó là một chiếc váy trong màu hồng, dưới cổ có một chiếc thắt lưng rất nhỏ.

Trầm mặc.

Nhưng chỉ có một lát.

Tang Yểu chú ý tới ánh mắt Tạ Uẩn trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Nàng cúi đầu nhìn xuống theo.

“……”

Nàng lập tức đỏ mặt, chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn, không thể tin chỉ vào Tạ Uẩn: “Ngươi ngươi ngươi……”

Nếu Tang Yểu không di chuyển thì được rồi, nhưng nàng vừa di chuyển thì nơi trước người được giấu dưới vải dệt cũng di chuyển theo, hơi run rẩy. Bởi vì cánh tay đè ép nên làm cho nó biến dạng, càng thêm tươi đẹp quyến rũ.

Tạ Uẩn dời ánh mắt đi với vẻ mặt vô cảm, không hề cảm thấy chột dạ đối với sự lên án của thiếu nữ.

Hắn bình tĩnh suy nghĩ, trên đời này có rất nhiều sự vật có thể bị chú ý tới và phần lớn bởi vì chúng rất bắt mắt mà không phải bởi vì người xem có cảm hứng thú đối với vật đó không?

Nếu như đặt màu trắng nhạt nhẽo và màu đỏ tươi đẹp ở cùng một chỗ, đầu tiên ánh mắt của mọi người thường sẽ chú ý tới màu đỏ.

Chuyện này có nguyên lý giống như vậy.

Bởi vì khác biệt và đáng chú ý, cho nên hắn mới không nhịn xuống được mà nhìn nhiều thêm hai lần.

Tang Yểu che ngực của mình lại, nàng chỉ cảm thấy không có ngày nào xui xẻo hơn so với hôm nay, nàng chỉ vào Tạ Uẩn mắng hắn: “Ngươi là một tên biếи ŧɦái!”

Tạ Uẩn lẳng lặng nói: “Không phải ngươi kêu ta sao?”