Đông Uyên ưu nhã nhấc chân, nhảy qua báo đốm rời đi, đến một ánh mắt cũng không nghĩ cho nó.
Kiêu ngạo!
Báo đốm khóc không ra nước mắt, ôm đầu run lẩy bẩy.
Cành cây cao, hai bóng đen lướt qua, giữa vô vàn lá cây lưu lại một tia hắc khí.
Hai bóng đen mặc áo choàng dài, đội mũ rộng, che khuất gương mặt, toàn thân không lộ ra chút da thịt nào.
Một bóng đen trong đó khàn giọng nói:
"Không Lương Đại thống lĩnh cư nhiên chạy đến đây thật kìa, giờ sao?"
Bóng đen còn lại cũng biểu thị sự hoang mang:
"Đại nhân nói chỉ tìm đến Không Lương đại nhân, không nói phải xử lý như thế nào."
Ngừng một chút, bóng đen lại bổ sung thêm:
"Không bằng trước bắt lấy, đưa đến trước mặt đại nhân?"
Bóng đen còn lại tức giận vung tay tát lên đầu tên kia một cái:
"Lục Nguyên, mày điên à, hai người họ đều là Thánh Cấp, đánh lên ai tới chịu trách nhiệm?"
"Mày cũng không cần ra tay mạnh như thế chứ?"
Lục Nguyên ôm đầu, chỉ tiếc mũ áo quá rộng, nhìn không ra biểu cảm của hắn.
Ngũ Nguyên "hừ" một tiếng, nói: "Không thể đem người trực tiếp đưa đến mặt, vậy còn không bằng dụ nàng đến đại bản doanh."
Lúc đó cứ để đại nhân ra tay xử lý, bọn họ không những không bị mắng còn giúp đại nhân tìm về thỏ con.
Ừm, tiện thể dâng thỏ con đến tận cửa luôn.
Nhất cữ lưỡng tiện a!
"Thật là kế sách hay!" Lục Nguyên gật đầu.
"Nhưng làm sao đem nàng dụ đến?"
Vấn đề tới, bọn họ thực lực kém hơn nàng, nếu thật sự dám lộ diện trước mặt nàng, chắc chắn sẽ bị tóm ngay.
Dù nàng phong ấn thực lực, nhưng tính cảnh giác và sự nhạy bén của nàng cũng không có mất đi.
Vậy phải làm sao?
"Đừng lo, ta có ý này."
.............................
Đông Uyên bỗng nhiên dừng lại.
Nàng híp mắt, bất ngờ quay phắt lại.
Nhưng đối diện với nàng là tầng tầng lớp cây và tiếng côn trùng, căn bản không có bất kì sinh vật sống nào khác.
Ảo giác sao?
Nàng vậy mà có cảm giác có kẻ lén lút theo đuôi nàng.
Đông Uyên trước nay tự tin với trực giác của mình, nàng không cho rằng cảm giác như luôn bị đâm sau lưng chỉ là ảo giác.
Nàng dừng lại một chút, quan sát thật sâu xung quanh, xác nhận không có thêm bất kì một kẻ lạ mặt nào mới tiếp tục đi tiếp.
Chỉ là, khi nàng vén bụi cây sang một bên, trước mắt vậy mà xuất hiện một củ cà rốt nhỏ.
Đông Uyên: "?"
Củ cà rốt như bị ai đó cố tình cắm xuống đất, xung quanh còn được xử lí vô cùng gọn gàng.
Giống như cà rốt tự nhiên nơi hoang dã.
Nhưng Đông Uyên liếc mắt liền biết có kẻ giở trò.
Chủ yếu là cái bọc ni lông mỏng bao lấy bên ngoài cà rốt còn chưa được bóc nữa kìa.
Đông Uyên: "?"
Nàng bối rối.
Giữa đường có ai đó bí mật cắm xuống củ cà rốt, đây là muốn dụ dỗ nàng a!
Dùng cái trò trẻ con này, thật đúng là không biết xấu hổ!
Cũng thật sự cho rằng nàng sẽ dính bẫy sao?
Ngu xuẩn!
Nhưng cà rốt thật thơm...
Là loại nàng vẫn hay ăn, được chế biến sẵn, thơm thơm ngọt ngọt.
Ừm, bụng có điểm đói, phải làm sao đây?
Đông Uyên xoắn xuýt một hồi lâu, vẫn là quyết định đem củ cà rốt nhổ lên.
Nàng ngửi ngửi, thế mà không có tẩm độc qua, không có mùi độc tố.
Hắc khí còn sót lại trên cà rốt nhưng cũng rất quen thuộc.
Không phải chứ, là đám kia sao?
Đông Uyên: "..."
Thỏ con đen mặt, trên trán nổi lên hắc tuyến.
Vũ nhục ai đấy!
Nàng nhưng không phải con nít!
Cũng không phải thỏ thật!
Ta ném!
Thỏ con vừa định vung tay đem cà rốt ném, lại đột nhiên dừng lại.
Nghĩ lại thì...
Cà rốt thật thơm, ném đi có chút phí.
Ăn một ngụm chắc không sao đâu nhỉ?
Nàng thể chất là độc, căn bản trên thế giới này không có độc tố nào độc hơn nàng, vậy nên Đông Uyên chưa từng lo lắng vấn đề bị độc chết.
Nàng nghiên đầu dò xét, nhìn xung quanh một trận, phát hiện không có ai.
Thỏ con nhanh tay bóc ra cà rốt, cà rốt rất sạch, không cần rửa mà có thể trực tiếp ăn luôn.
Thỏ con cắn một ngụm, thoả mãn nhíu mày.
Cà rốt quá thơm, còn giòn và ngọt, cắn một miếng đều muốn tan chảy...
Thơm quá, cắn thêm miếng nữa.
Thỏ con hai má lắc lư, tay nắm chặt cà rốt không buông.
Nàng đi về phía trước, lại trông thấy một củ cà rốt nhỏ nữa.
Thỏ con hai mắt rực sáng.
Đồ ăn!
Ta tới đây!
Thỏ con hí hửng nhổ cà rốt, lại không phát hiện phía trước hai cái bóng đen đang điên cuồng trồng cà rốt.
Ngũ Nguyên thúc giục Lục Nguyên: "Nhanh tay lên, người sắp đuổi kịp rồi kìa."
Lục Nguyên khóc không ra nước mắt, tức tốc đem cà rốt một củ lại thêm một củ cắm xuống đất.
"Thật không thể tin được chiêu này hiệu quả thật!"
Thế mà đem người thật sự dụ đến a!
Cũng quá thần kì rồi!
Ngũ Nguyên ném thêm một củ cà rốt cho hắn, cười nói: "Lúc trước đại nhân luôn dặn chúng ta mang cà rốt theo bên mình, chính là dành cho Không Lương đại nhân a, quên rồi sao?"
Thỏ thích ăn cà rốt không phải rất bình thường sao?
Hơn nữa cà rốt này vừa ngọt vừa ngon, thỏ con có thể không thích?
"Còn đủ cà rốt không?" Ngũ Nguyên nhìn số cà rốt không còn bao nhiêu trong tay.
"Còn còn!" Lục Nguyên điên cuồng gật đầu, lại móc ra thật nhiều cà rốt.
"May quá, nhanh tay lên!"
"Được rồi, đừng hối!"