Chương 8: Thỏ con trùng sinh (4)

Đông Uyên tới khu rừng, vừa đặt chân xuống liền lập tức hoá thành bản thể.

Nàng chân thân là bạch thố, vốn thỏ đã nhỏ, nàng liền đem chính mình thu lại bằng bàn tay, nhìn qua không khác gì một con thỏ bình thường.

Nàng thu lại toàn bộ khí tức, cải trang thành một tiểu bạch thỏ yếu ớt, nàng chẳng lẽ không sợ gặp phải Dị Chủng hay hung thú sao?

Tất nhiên nàng không sợ, nếu đại bản doanh của Trì Tây đóng quân ở nơi này, xung quanh nhất định đã bị thanh lí sạch sẽ, không có nguy hiểm.

Nàng cải trang thành con thỏ nhỏ lẻn vào đại bản doanh, ai sẽ để ý nàng đâu?

Đông Uyên đắc ý, nàng cho rằng chính mình kế hoạch thật hoàn mỹ.

Thỏ con tung tăng chạy nhảy, hướng về đại bản doanh mà tới, lại không ngờ hành tung của nàng thế nhưng đã bị phát hiện.

Có lẽ nàng đã quên, khi nàng biến thành bản thể sẽ có ba động khí tức, người có thực lực thấp sẽ không cảm nhận được sự hiện diện của nàng.

Nhưng là, đây là đại bản doanh, bên trong có không thiếu nhất chính là các lão quái vật, chẳng lẽ không có người cảm nhận được sao?

Phòng họp, mọi việc gần như diễn ra vô cùng bình thường.

Chỉ là ngồi chính giữa bàn nữ nhân đột ngột nâng đầu lên.

Người trong phòng họp đang tranh luận khí thế ngất trời, bị động tác của nữ nhân doạ cho im bặt.

Bọn họ một chút cũng không dám hó hé, đến thở cũng phải điều chỉnh hô hấp đến mức nhẹ nhất, sợ không cẩn thận phát ra tiếng động, lại dẫn phát mọi người chú ý tới chính mình.

Nữ nhân dung nhan tinh xảo như tranh, một đôi tròng mắt kim sắc lạnh lùng lại sắc bén.

Chỉ là nàng trong chốc lát đã thu lại ánh mắt, mỉm cười nói: "Mọi người tiếp tục đi, đừng để ý đến ta."

Nhìn nàng khó coi đến vậy sao, vì cái gì đám người này lại sợ hãi như thế?

Nàng có phải sài lang hổ báo đâu chứ, thật là.

Nữ nhân mặt ngoài nhìn không ra nàng cảm xúc, ngược lại để đám người trong phòng sắc mặt bất an, ai biết cái tôn đại Phật này lại muốn ra chiêu gì?

Làm việc với nàng thật mệt mỏi, chỉ sợ nàng đang yên đang lành lại tung cái đại chiêu, đón đỡ không được sẽ bị cắn chết!

A, nhân sinh của bọn họ thật là quá kham nan mà!

Lại không ai nhìn đến, khoé môi nàng cong thành độ cung khó mà thấy được.

Thỏ nhỏ dám cả gan xông vào địa bảng của nàng, gan nhưng càng lúc càng lớn.

Cường đại Dị Thú Nhân, một cái địa bàn nhỏ cơ hồ không thể chứa chấp hai cái cường giả Thánh Cấp.

Ngửi đến khí tức của đối phương thôi là đã cảm thấy toàn thân bất an khó chịu.

Muốn đem đối phương cổ vặn gãy, xé xác đối phương, treo ngược lên để máu từ từ, chậm rãi bị rút cạn...

Nữ nhân miết chặt tay ghế, dằn xuống xúc động trong lòng.

Không thể, thỏ con nên là ngoại lệ.

Là ngoại lệ duy nhất, không thể thương tổn.

Tận cho đến khi người trong phòng rời đi hết, chỉ còn mỗi một mình nàng, nàng vẫn bất vi sở động.

Mãi đến khi một tiểu binh đến gõ cửa, báo có chuyện khẩn cấp, nàng mới khẽ cựa quậy cổ.

"Đi, tìm con thỏ đó đi."

Thanh âm nữ nhân hoà vào trong gió, truyền đến đến từng ngóc ngách trong căn phòng.

Nhẹ nhàng, lại ôn nhu, nhưng chỉ cần chú tâm liền có thể nghe được, trong thanh âm đang kiềm nén một loại xúc động rất nhỏ.

Trong căn phòng vốn kín đáo lại nổi lên chút gió se se lạnh, như thể có một thứ gì đó đang đáp lại lời nói của nàng.

Chỉ là gió nổi lên không lâu, lại biến mất như chưa từng xuất hiện.

Nữ nhân lưỡi màu đỏ tươi vươn ra, liếʍ liếʍ răng nanh, màu vàng kim con ngươi âm trầm như nước hồ sâu không thấy đáy.

Hung thú quanh đại bản doanh đích thị là không có, nhưng dã thú thì chỉ cần vươn tay vơ là có thể cầm đến một nắm lớn.

Thỏ con đi đường, thế mà bị một con báo đốm chặn lại.

Báo đốm hình thể không lớn, lại là dã thú bình thường, chỉ là trông nó có chút đói bụng.

Mắt nó khi nhìn đến thỏ con đều phát sáng, tựa như trông thấy con gà nướng vàng đều hai mặt, thơm ngon nức mũi đang ở trước mắt mình lắc lư qua lại.

Đói đến nước miếng đều chảy ròng ròng !

Con báo đốm không do dự hướng thỏ con vô tới, nó há mồm đầy răng nanh, định bụng ngoạm chết thỏ con chỉ trong một lần cắn.

Chỉ là thỏ con dù rằng đã đem khí tức phong bế triệt để, thuỷ chung vẫn là một con có cơ bắp đầy mình thỏ con.

Báo đốm muốn khi dễ thỏ con, vậy phải xem thỏ con có hay không gật đầu đồng ý!

Báo đốm chỉ cảm thấy đầu hoa mắt choáng, một cái bạt tai của thỏ con, đánh nó bay lên xoay mấy vòng trên không trung.

Nó nặng nề rơi xuống đất, mất đi năng lực chiến đấu.

Một chiêu, chỉ duy nhất một chiêu, nhanh gọn lại dứt khoát, vô cùng đẹp mắt.

Báo đốm bị đánh đến hoài nghi nhân sinh, a không đúng, là hoài nghi báo sinh !

Vì cái gì mà một con thỏ lại có thể mạnh như vậy?

Khi dễ báo quá đáng!

Báo đốm nằm bệt trên đất, không thể đứng dậy.

Nó nhìn đến thỏ con ánh mắt...

Thật đáng sợ!

Đằng đằng sát khí, như muốn đem nó một ngụm nuốt xuống bụng!

Báo đốm toàn thân run rẩy, cố gắng đem chính mình dịch ra xa xa thỏ con, tránh nàng tầm mắt.

Này nhất định không phải một con thỏ phổ thông.

Sợ hãi!

Nơi này sao lại xuất hiện một cái tổ tông như thế?