Chương 9: Tặng quà

“Đúng vậy” Dịch Hàn dừng một chút sau đó nói: “Cho nên sau này cô Lâm có chuyện gì không giải quyết được, cứ tìm tôi.”

Dịch Hàn thoáng nhìn qua ánh sáng công đức lấp lánh trên người nàng, công đức dày thế này, thủ đô lại còn là nơi ngọa hổ tàng long, nàng chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Lâm Thanh Uyển cười, gật đầu nói: “Vậy tôi cảm ơn anh Dịch trước vậy.”

Lâm Túc: “Hai đứa không cần phải khách sáo như vậy, hai nhà chúng ta cũng coi như là thế giao, vốn dĩ phải giúp đỡ nhau.”

“Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Hàn, hồi nhỏ cháu ăn cơm ở Lâm gia không ít, lúc đó còn đòi trở thành anh trai của Thanh Uyển, như thế nào bây giờ mở miệng ra là cô Lâm này cô Lâm nọ?” Dịch Vấn Khấu cũng tác hợp hết mình “Thanh Uyển a, sau này cháu có việc gì cứ gọi cho anh Dịch Hàn, không cần khách sáo với nó làm gì, biết không?”

Lâm Thanh Uyển lễ phép cười cười.

Lâm Túc liền nói: “Hai người già chúng ta ở đây chỉ làm ảnh hưởng hai đứa nhỏ thôi.”

Dịch Vấn Khấu, “Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo một chút không?”

Lâm Túc lập tức đứng dậy, “Cũng được, vậy chúng ta đi dạo xung quanh một lát.”

Lâm Thanh Uyển cùng Dịch Hàn vội vàng đứng dậy muốn đỡ hai ông, Lâm Túc thấy vậy liền đè tay hai người lại: “Hai đứa đừng nhúc nhích, các cháu đã làm quen với nhau rồi thì nói chuyện nhiều một chút, để hai người bạn già này tâm sự một chút.”

Hai người đứng yên nhìn bóng hai ông rời đi.

Dịch Hàn duỗi tay thỉnh nói: “Cô Lâm đi, mời ngồi.”

Lâm Thanh Uyển gật đầu với hắn rồi ngồi xuống, hai người nhìn nhau không gì một hồi lâu, cuối cùng Lâm Thanh Uyển nhìn hắn cười nhạt nói: “Nếu tôi nói anh Dịch rất giống một người quen của tôi thì anh có nghĩ tôi đang viện cớ làm quen với anh không?”

"Tôi không nghĩ như vậy.” Dịch Hàn giương mắt lên, nghiêm túc nhìn nàng nói: “Bởi vì tôi cũng cảm thấy cô Lâm rất quen thuộc, tựa như đã từng quen biết, tôi không cảm thấy bởi vì chúng ta quen biết lúc năm tuổi. Cho nên tôi cũng rất muốn biết người quen cũ của cô là ai, có thể tôi cũng nhận thức?”

Lâm Thanh Uyển nhìn người đối diện một lúc rồi cười nhẹ nói: “Anh Dịch như vậy càng không giống.”

Dịch Hàn hơi nhướng mày.

Lâm Thanh Uyển cầm ấm trà rót trà vào ly, ngược lại hỏi: “Anh Dịch thấy tôi quen thuộc như thế nào?”

Dịch Hàn thẳng thắn thành khẩn hơn nàng rất nhiều, cười đối với nàng nói: “Giống như từng ở trong mộng gặp qua, khi thấy thì cảm giác đó là điều hiển nhiên, đến khi thức dậy thì lại không nhớ đó là ai.”

Tim Lâm Thanh Uyển đập nhanh hơn một chút, cười hỏi "Anh Dịch lại tin vào cảm giác không xác thực như vậy sao?”

“Đây là trực giác của tôi, tại sao lại không tin?”

“Tôi cho rằng nam nhân thường đều sẽ rất lý trí” Lâm Thanh Uyển cười nói: “Tôi nghĩ tin vào trực giác của bản thân chỉ có phụ nữ.”

“Tôi luôn tin vào trực giác của mình.” Cho nên tôi nhất định đã gặp qua cô dù cho trong đầu không có kí ức về cô.

Ngữ khí của Dịch Hàn đã chứng tỏ thái độ của hắn.

Ánh mắt Lâm Thanh Uyển đầy sự bao dung cười nhìn hắn, tựa hồ không tin nhưng lại không phản bác.

Dịch Hàn cũng không có tiếp tục đề tài này, mà lấy ra điện thoại di động:"Nếu cô Lâm không ngại, chúng ta có thể trao đổi phướng thức liên lạc.”

"Được thôi.” Nàng cũng muốn biết, Dịch Hàn này cùng Dịch Hàn kia có gì khác biệt không.

“Thường ngày Cô Lâm thích làm gì?”

“Đọc sách, uống trà, đánh cờ, còn anh Dịch?”

“Đọc sách, chạy bộ cùng huấn luyện.”

Hai người nhìn nhau cười, nói: “Hình như chúng ta có chút tẻ nhạt a.”

Hai người rốt cuộc cũng đi theo quỹ đạo khi xem mắt, mà Lâm Túc với Dịch Vân Khấu sau khi ra khỏi tiệm cơm đến quán cà phê ngồi cũng đang nói về hai người họ, nói chính xác hơn là Lâm Túc hỏi còn Dịch Vân Khấu trả lời.

Dịch Vấn Khấu vẫn không biết tại sao Lâm Túc lại coi trọng Dịch Hàn, cũng không ngừng nói hai người cháu khác của ông “Lão Lâm, nếu không ông xem xét lại đi, con trai của thằng lớn của tôi không tồi, không thì con trai của thằng ba cũng khá tốt, vừa lúc nhỏ hơn cháu gái ông có ba tuổi, nữ hơn ba ôm gạch vàng (*), đứa nhỏ đó còn đang học ở trường y, sau này sẽ làm bác sĩ, so với Tiểu Hàn tham gia quân đội thì thích hợp hơn nhiều?”

"Gia nhập quân đội thì làm sao, ông chướng mắt? Ông cũng đang làm trong quân đội đấy?”

Dịch Vấn Khấu liền thở dài “Tôi đương nhiên cũng muốn nói tham gia quân đội tốt nhưng gia đình làm quân nhân có bao nhiêu khó khăn, ông chắc chắn phải biết chứ, ông nỡ để Thanh Uyển chịu khổ cực sao?”

Lâm Túc liếc mắt nhìn hắn nói: “Con người của hai đứa cháu trai kia của ông tôi đều không biết, tôi không xem công việc nào có tương lai, tôi chỉ xem nhân phẩm.”

“Vậy ông biết nhân phẩm của Dịch Hàn?”

Lâm Túc hừ một tiếng nói: "Mấy năm nay tôi vẫn luôn để ý tới nó.”

Dịch Vấn Khấu đảo mắt nói: “Tôi không ngại giới thiệu thêm cho ông hai đứa cháu khác của tôi, nếu không thì tôi kêu đứa nó lại đây cho ông nhìn thử? Nói không chừng hai đứa nó càng phù hơn Dịch Hàn thì sao?”

"Ông về nhà đề nghị với cha mẹ hai đứa nhỏ, hai đứa nó là cháu trai của ông nhưng cũng là con trai của người ta, dù gì thì cũng phải biết ý kiến của cha mẹ bọn nhỏ.”

Dịch Vấn Khấu không nhận thấy được tâm tư hiểm ác Lâm Túc , nghe vậy cho rằng ông đã đồng ý, lập tức cao hứng nói: “Khi nào trở về tôi sẽ nói với bọn họ, ông yên tâm, nhà họ Dịch chúng tôi là người tri ân đáp nghĩa, nếu biết Thanh Uyển là cháu gái ông, khẳng định không có chuyện không đồng ý.”

Lâm Túc nhếch miệng cười lạnh, ông quay đầu nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ thông qua cửa sổ, nụ cười trên mặt chân thật hơn nhiều.

Ông nghiêng đầu nhìn Dịch Vấn Khấu nói: “Nếu Thanh Uyển với Tiểu Hàn thành đôi, ông phải tách nhà đứa con thứ hai của ông với Tiểu Hàn ra, tôi không muốn cháu gái tôi trộn lẫn với đống lộn xộn của nhà họ Dịch.”

“Ông yên tâm, nếu Thanh Uyển coi trọng Tiểu Hàn, có tôi che chở sẽ không có ai có thể đυ.ng đến Thanh Uyển.” Dịch Vân Khấu luôn muốn hai nhà Dịch Lâm kết thông gia, mong muốn này đều sắp thành tâm ma của ông.

Nhưng đáng tiếc là hai nhà không có duyên, khi ông sinh con trai thì Lâm Túc cũng sinh con trai, khó khăn lắm sau này ông mới sinh được một đứa con gái, Lâm Túc cũng có thêm một đứa con trai nhỏ nhưng hai người lại không vừa mắt nhau.

Thật ra ông nghĩ muốn cưỡng ép hai người ở bên nhau, nhưng Lâm Túc lại nói tùy vào duyên phận nên chuyện đó cũng không giải quyết được gì.

Chờ đến đời cháu trai ông không ngờ lại thích hợp, lúc ông chuẩn bị suy nghĩ làm thế nào để hai người kết thông gia thì hai nhà lại có chuyện, ông vốn dĩ chỉ có mâu thuẫn với nhà họ Chu, nói vài câu khi tức giận, nhà họ Chu chưa nói gì nhưng Lâm Túc lại là người tức giận trước, còn tuyệt giao với ông.

Cái mạng này là do Lâm Túc kéo ra từ đống thi thể, mạng của ông cũng do con trai trưởng của Lâm Túc đổi lấy, có thể nói Lâm gia có ân với Dịch gia rất nhiều.

Huống chi Dịch Vân Khấu sùng bái nhà họ Lâm nhất, nhà họ Lâm là nhà có dòng dõi thư hương lâu đời nhất, mà ông lại rất sùng bái những người đọc sách viết thơ, đừng nói Lâm Túc chỉ coi trọng Dịch Hàn dù cho ông bạn này có coi trọng cả ba đứa cháu trai của ông, ông cũng có thể kéo cả ba bọn họ lại đứng thành một hàng để Lâm Túc lựa chọn.

Hiện tại có hy vọng làm thông gia với nhà họ Lâm, Dịch Vân Khâu nhìn đứa cháu trai Dịch Hàn này nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều, rồi nhìn Lâm Túc hỏi “Không thì chúng ta rời đi trước để hai đứa nhỏ ngồi nói chuyện lâu một chút?”

Lâm Túc nghĩ nghĩ lại lắc đầu, “Không cần, nếu đi xa quá Thanh Uyển nhất định sẽ rất lo lắng.”

Dịch Vấn Khấu nhìn sắc mặt của Lâm Túc hỏi "Thân thể của ông……”

“Yên tâm, sống thêm một hai năm nữa cũng không thành vấn đề.”

Dịch Vấn Khấu trầm mặc nửa ngày, thở dài nói: “Còn đau? Nếu không thì tôi mời bác sĩ nước ngoài đến khám cho ông?”

“Hiện tại bác sĩ trong nước so với bác sĩ nước ngoài cũng không kém, không cần thiết phải lăn lộn như vậy, ông yên tâm, tôi như thế nào trong lòng tôi hiểu rõ.”

Dịch Vấn Khấu biết bạn tốt tuy nhìn khá ôn hòa nhưng kỳ thật rất cứng đầu, một khi quyết định chuyện gì thì bất cứ ai cũng không thể lay chuyển được.

Lúc này Dịch Vân Khấu chỉ có thể thở dài.

Lần gặp mặt xem mắt này coi như khá thuận lợi, buổi chiều hai nhà cùng nhau ăn cơm, Dịch Vấn Khấu kêu Dịch Hàn chở hai ông cháu Lâm Túc về nhà.

Còn ông thì có tài xế đến đón.

Dịch Hàn cũng không rảnh lo lắng cho ông, cầm chìa khóa muốn đưa hai ông cháu nhà họ Lâm trở về.

Lâm Túc ngồi trên xe nghiêng đầu nhìn của Dịch Hàn, hỏi: “Ông bà ngoại cháu khỏe không?”

Dịch Hàn hơi hơi mỉm cười nói: “Bọn họ rất khỏe, trước khi cháu tới thủ đô ông ngoại còn đặc biệt dặn cháu nhất định phải tới Lâm gia thăm hỏi.”

Lâm Túc mỉm cười nói: “Thân thể của tôi tuy không bằng bọn họ nhưng vẫn có thể chống đỡ thêm mấy năm, cho nên nói với ông ngoại cháu nếu có rảnh thì trở về thủ đô thăm mấy người bạn già, cũng không biết có thể gặp được mấy lần.”

Dịch Hàn cười đồng ý, nói: “Cháu nhìn thân thể ông Lâm còn rất khỏe, khẳng định có thể sống lâu trăm tuổi.”

"Nhìn không ra cháu còn khá dẻo miệng đấy.” Lâm Túc cười nói: “Cháu gái của ông ngược lại rất ít nói, có chuyện gì đều thích giấu trong lòng, về sau phải nhờ cháu chăm sóc cho nó.”

Dịch Hàn xuyên qua kính chiếu hậu cùng Lâm Thanh Uyển liếc nhau, cười nói: " Ông nội Lâm không cần phải khách sáo, cháu ở trong quân đội không có nhiều thời gian tự do, không cách nào để ý đến mọi chuyện, cho nên cô Lâm chăm sóc cháu mới đúng.”

Trái tim Lâm Thanh Uyển nhảy lên một nhịp, mỉm cười không nói.

Lâm Túc nghe ra ý tứ của Dịch Hàn, thoải mái cười to nói:"Ông cũng từng ở trong quân đội, đương nhiên biết sự khó xử khi ở trong đó, cháu yên tâm, Thanh Uyển rất hiểu chuyện. Hôm nay hai đứa đã gặp nhau, hai nhà lại là thế giao, không cần phải khách khí, sau này Tiểu Hàn cứ kêu tên Thanh Uyển ghê, cô Lâm anh Dịch thì quá mức khách sáo.”

Dịch Hàn thông qua kính chiếu hậu nhìn Lâm Thanh Uyển, cười nói “Vâng ạ”.

Lâm Thanh Uyển cũng nói đồng ý, hai người yên lặng liếc nhau, cũng không nói gì nữa.

Lâm Túc nhìn cháu gái, lại nhìn Dịch Hàn, nhếch miệng cười nhẹ, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Chờ tới khi đến dưới tiểu khu, ông vẫn nhắm mắt không nhúc nhích, Dịch Hàn nhìn ông sau đó quay đầu lấy ra một con dao găm đưa cho Lâm Thanh Uyển.

Lâm Thanh Uyển không thấy hắn lấy dao từ đâu ra, kinh ngạc một lúc, nhìn con dao trên tay hắn không nhúc nhích, rồi nhướng mày nhìn hắn như hỏi chuyện gì.

Dịch Hàn hiểu ý nàng, liền nói: “Cái này là quà tôi tặng cho cô, tương lai cô Lâm nhất định sẽ dùng tới.”

Lâm Thanh Uyển nhìn hắn nửa ngày, duỗi tay tiếp nhận, rút dao ra khỏi vỏ rồi nhìn “Dao tốt”

“Cô Lâm nhớ phải luôn đem theo bên người, nói không chừng về sau cô có thể dùng tới.”

"Tính ám chỉ rất mạnh” Lâm Thanh Uyển liếc mắt nhìn ông nội một cái, hạ giọng hỏi “Anh Dịch căn cứ vào cái gì mà tại sao lại nói như vậy?”

Dịch Hàn nhìn thoáng một thân ánh sáng công đức lấp lánh trên người nàng, nói: “Cô Lâm trải qua chuyện phi phàm, trời cao nhất định sẽ phù hộ cô.”

Hắn không biết Lâm Thanh Uyển làm chuyện gì mà đạt được nhiều công đức như vậy, nhưng nhìn công đức chặt chẽ cùng nàng liên hệ, hắn liền biết đây là nàng bằng chính sức mình đạt được, không giống người khác, đa số đều là tổ tiên có được sau đó để lại cho con cháu.

Có thể được Thiên Đạo tặng nhiều công đức như vậy, có thể thấy được nàng một người rất thiện lương, Dịch Hàn là quân nhân, bất luận là công tâm hay tư tâm, hắn đều không hy vọng như vậy bị bất cứ nguy hiểm gì.

Thanh dao găm đó hắn vẫn luôn đem theo bên người, nó gϊếŧ qua người cực kì ác, từng chém qua yêu ma, làm quỷ quái bị thương, cho nên sát khí trên dao găm rất nặng.

Nếu người bình thường mang dao găm bên người nhất định sẽ bị thương, nhưng nếu là Lâm Thanh Uyển sẽ không có chuyện gì, nếu có người muốn hại nàng, chỉ cần rút dao ra, nhất định sẽ ngăn cản được phần nào.

Hơn nữa đây là vũ khí hắn luôn đem bên người, nếu Lâm Thanh Uyển gặp nguy hiểm thì hắn cũng có thể cảm giác đến.

_____________________________________________________________________________________________________________

(*) Nữ hơn ba ôm gạch vàng: có nghĩa nếu lấy vợ hơn tuổi chắc chắn sẽ giàu, câu được trích ra từ một bài bên Trung: "Nữ hơn một, ôm gà vàng

Nữ hơn hai, vàng đầy nhà

Nữ hơn ba, ôm gạch vàng

........................... "