Chương 10: Thẳng thắn

Cùng lúc đó Lâm Túc cũng mở mắt ra, hai người không nói nữa, Dịch Hàn xuống xe mở cửa cho hai người sau đó đưa hai ông cháu lên lầu.

Hôm nay hắn nghỉ phép nhưng trong đội có rất nhiều chuyện cần hắn xử lí, cũng không thể ở lâu được nên hắn chỉ ngồi một lát rồi tạm biện bọn họ rồi đi.

Lâm Túc chờ người đi rồi mới liếc xuống tay Lâm Thanh Uyển nhìn con dao găm đang ở trong bao, Lâm Thanh Uyển thấy buồn cười, đưa con dao găm cho Lâm Túc nhìn “Đây, ông cứ trực tiếp nhìn nó thử xem.”

Lâm Túc tức giận nhìn nàng “Ông là loại người muốn xem quà tặng của người khác hay sao?”

Ông nhìn con dao găm nói: “Nếu Dịch Hàn tặng cho cháu thì cháu cứ nhận đi, luôn mang theo bên người.”

“Mang dao theo bên người không thể đi tàu điện ngầm được.”

“Vậy thì không đi tàu điện ngầm, đi xe buýt.”

Lâm Thanh Uyển nhịn không được nghiêm túc nhìn đồng chí Lâm Túc: “Ông nội, cháu cảm thấy thế giới này thiếu cháu một lời giải thích, đồng chí Dịch Hàn chỉ nhìn cháu một cái liền cảm thấy tương lai cháu sẽ gặp nguy hiểm, ông vậy mà còn tin hắn. Không lẽ hắn có năng lực biết trước tương lai?”

“Tiểu Hàn có năng lực biết trước tương lai không ông không biết, nhưng ông biết trên đời này có người dựa vào ngũ quan là có thể biết được cháu như thế nào” Lâm Túc ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Ví dụ như là đạo sĩ!”

Lâm Thanh Uyển mở to hai mắt nhìn, kêu lên: “Nói chuyện nửa ngày, ông để cho cháu đi xem mắt với một người xuất gia!”

Lâm Túc nhịn không được gõ đầu nàng một cái “Cháu suy nghĩ miên man cái gì vậy, Tiểu Hàn nhiều nhất chỉ có thể là đệ tử ký danh, không tính xuất gia, mỗi đạo sĩ ở mỗi môn phái đều có bất đồng nên yêu cầu của mỗi môn phái đều bất đồng.”

Lâm Thanh Uyển liền ngồi đến trên sô pha nói: "Chắc ông có nhiều chuyện vẫn chưa nói cho cháu, vậy bây giờ ông nói cho cháu hết luôn đi.”

Lâm Túc phát hiện sau đêm đó Lâm Thanh Uyển cường thế hơn rất nhiều, nếu đổi lại trước kia nàng khẳng định sẽ không dám hỏi, khi nào ông nói thì nàng nghe còn nếu ông không nói gì nàng cũng sẽ không hỏi.

Sự thay đổi này làm ông rất hài lòng nên ông rất vui vẻ giải thích cho nàng, ông không biết cháu gái đã trải qua chuyện gì, biết nàng hỏi không rõ ràng nên ông chỉ trả lời mơ hồ.

Nhưng nếu Dịch Hàn cảm thấy Thanh Uyển đặc biệt, cho rằng nhất định nàng sẽ có nguy hiểm, nên nàng phải chuẩn bị tâm lý cho một số thứ.

Lâm Túc nói: “Khi còn trẻ ông cũng nhập ngũ, lúc ấy thổ phỉ ở khắp nơi trong nước nên nhiệm vụ yếu của quân đội là gϊếŧ thổ phỉ, không những vậy còn phải đề phòng giặc ngoài. Mà trong dân gian có nhiều dị sĩ, nên ông gặp những người kì quái, những chuyện kì quái không ít, thế mới biết thì ra trên đời này có một thế giới khác mà chúng ta không biết tới.”

Lâm Thanh Uyển tò mò lắng nghe, nàng biết chuyện ông nội nhập ngũ nhưng bởi vì bác cả chết trận sa trường nên trong nhà rất ít nhắc tới chuyện về quân sự, chứ đừng nói tới chuyện hồi đó ông nội tham gia quân đội, cho nên dù cho từ nhỏ đến lớn ông nội thường hay kể chuyện hồi xưa cho nàng thì .

“Ông nội gặp người có thể đi vào cục đá, trong chốc lát có thể xuyên qua núi đá đi tới chỗ khác, cũng có người có thể ra lệnh cho dã thú.” giống như nghĩ đến chuyện gì rất ghê tởm, trên mặt Lâm Túc hiện rõ sự chán ghét nói: “Dân gian những dị nhân như vậy, lúc ấy có một đám người năng lực kì quái có quyền điều hành quốc gia trong quân đội, nếu có chuyện gì kì lạ mà quân đội không giải quyết được thì bọn họ sẽ đứng ra giải quyết.”

Lâm Túc nói tới đây khe khẽ thở dài, có chút đau thương nói: “Năm đó bởi vì bác cả cháu thấy những người đó nên một lòng không ngừng hướng tới quân đội, vừa đủ tuổi là chạy đi nhập ngũ, cố gắng biểu hiện, chính là muốn học tập một vài kĩ năng ở Bộ đặc thù, cuối cùng nó còn chưa thực hiện được là đã chết trận sa trường.”

Lâm Thanh Uyển vội vàng nắm lấy tay ông “Ông nội”

Lâm Túc đối với nàng cười, nhịn nước mắt muốn chảy ra, nhẹ nhàng nói: "Đã sống nhiều năm như vậy, chuyện gì ông cũng đã thấy qua, sớm đã không để trong lòng.”

Hắn nói: "Thật ra ông vừa lòng Dịch Hàn bởi vì thứ nhất là vì tính cách của hắn. Trong thời gian lớn lên Tiểu Hàn với cháu trải qua khá giống nhau, vậy mà hắn lại có thể nuôi dưỡng nên tính cách chính nghĩa, lại còn là người đàng hoàng học thức uyên bác, ông có thể thấy được hắn so với cháu còn hoàn hảo hơn.”

Mặt Lâm Thanh Uyển đỏ lên, biết ông đang nói tới đoạn thời gian nàng phản nghịch lúc cấp hai.

“Hai đứa giống nhau đều chịu khổ khi còn nhỏ, cho nên ông nghĩ nếu vậy thì tương lai các cháu sẽ bao dung, giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng vấn đề trước đó là các cháu có thật sự thích nhau không.”

“Nguyên nhân thứ hai là năng lực của Tiểu Hàn, Thanh Uyển, ông nội không biết ở thế giới kia cháu đã trải qua những gì." Lâm Túc nghiêm túc nhìn nàng nói: “Nhưng những người trải qua chuyện giống cháu là có duyên, nó có thể đem lại nguy hiểm cho cháu khi trở về bởi vì thế giới này không phải thế giới mà chúng ta luôn biết."

“Thế giới này có yêu ma quỷ quái hoành hành, cho nên ông nội hy vọng cháu có sự đảm bảo nhiều hơn nữa.” Lâm Túc dừng một chút sau đó nói: “Bên chỗ cha cháu……”

Nhắc tới đứa con trai này, vẻ mặt Lâm Túc một lời khó nói hết, trầm mặc một chút mới nói: “Kiều Mộng là một người thức thời, nếu cô ta biết cháu có chỗ dựa mạnh mẽ, nhất định sẽ không đυ.ng tới cháu, chỉ cần cô ta không làm gì, người ở căn nhà đó sẽ không bao giờ tới làm phiền cháu.”

Khóe mắt Lâm Thanh Uyển hơi hồng, nói: “Ông nội, ông không cần phải lo lắng nhiều, cháu không phải giấy, sao có thể để người khác muốn khi dễ liền khi dễ?”

“Ông đương nhiên biết cháu gái ông lợi hại, nhưng cùng thiên đấu cùng địa đấu còn có thể là bất khuất vận mệnh, tất có thu hoạch, cùng người đấu có cái gì lạc thú?” Lâm Túc thở dài: “Cả đời này ông nội đã trải qua rất nhiều chuyện, biết được một điều, đối phó với con nguời là việc rất khó, dù cho cháu thắng họ thì cháu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, ông nội không muốn cháu như vậy."

Hốc mắt Lâm Thanh Uyển đỏ lên, nằm lên đầu gối Lâm Túc: “Ông nôi, ông yên tâm, cháu sẽ không bị người khi dễ.”

Lâm Túc liền vỗ vỗ lưng nàng, tiếp tục nói: “Ông cậu Dịch Hàn, cũng chính là sư phụ của hắn, trước kia không ít lần ra sức giúp đỡ đất nước khi chiến tranh, sau đó chiến tranh thắng lợi, ông cậu Dịch Hàn cũng ẩn cư trong núi bởi vì thứ nhất ông ấy là người không màng danh lợi, thứ hai bởi vì dưỡng thương, ông nội may mắn gặp được ông ấy một lần.”

“Ông ấy là một người rất giỏi, Dịch Hàn đi theo ông cậu hắn học tập nhất định cũng sẽ không kém, nếu các cháu thật sự ở bên nhau thì ông nội rất yên tâm.”

Những lời này trước kia Lâm Túc không nói với Thanh Uyển bởi vì hai đứa nhỏ vẫn chưa gặp mặt nhau, ông không biết được hai người có ở bên nhau không, nói những lời nhất định sẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ của Thanh Uyển.

Nhưng hôm nay hai người đã gặp mặt nhau, ông cũng biết được thái độ của hai đứa nhỏ, tuy rằng không biết chi tiết câu chuyện, nhưng hiển nhiên, không nói tới Thanh Uyển hay Dịch Hàn đều có ấn tượng với đối phương, quan trọng nhất là Lâm Túc cảm thấy Thanh Uyển đối với Dịch Hàn có chút khác với những người khác.

Tính cách Thanh Uyển đó giờ đều lãnh đạm, có thói quen bị động trước những cuộc giao tiếp, lần này nàng ngược lại có chút chủ động, lúc nãy trên xe ông thấy nàng nói chuyện rất vui vẻ với Dịch Hàn.

Ông không sợ hai người giả bộ vui vẻ nhưng lại sợ hai người không nói chuyện gì với nhau, nếu như vậy chắc ông chỉ có thể chửi thề trong lòng thôi.

Mà sau ngày hôm nay, ông càng hy vọng Lâm Thanh Uyển với Dịch Hàn sẽ qua lại nhiều hơn, bởi vì ông cũng rất muốn biết tại sao Dịch Hàn lại nói cháu gái ông nhất định sẽ gặp nguy hiểm, có phải vì linh hồn đã từng đi đến dị thê hay không.

Chuyện dị thế bọn họ không để lộ ra ngoài, nhưng lỡ như có người tính ra thì sao, trên đời này đã có chuyện lạ người kỳ quái, nói không chừng những người này thật sự lợi hại như vậy thì sao?

Lâm Túc phát hiện ông còn rất nhiều chuyện không thể buông bỏ được, ông cảm thấy mình càng luyến tiếc rời đi, xem ra ngày mai phải đi rèn luyện thân thể mới được.

Lâm Thanh Uyển trở về phòng mình với cái đầu đang hỗn loạn, nàng đặt con dao găm ở trước mặt mình, nhìn đi nhìn lại, sau đó dùng ngón tay vuốt ve hoa văn trên con dao, trong đầu không tự chủ nhớ lại biểu tình quái dị của người đàn ông hồi sáng đυ.ng phải nàng.

Đó có phải là nguy hiểm mà Dịch Hàn nói không?

Vì cái gì?

Có phải vì hồn phách nàng từng đi qua dị thế?

Nhưng hồn phách từng đi qua dị thế có cái gì khác nhau?

Còn có Dịch Hàn……

Hắn có phải là Dịch Hàn kia không?

Tên giống nhau, diện mạo giống nhau, ngoại trừ kí ức không giống nhau thì ngay cả khí chất cũng có ba phần giống nhau.

Ngón tay Lâm Thanh Uyển run rẩy, rũ mắt xuống đè lại sự kích động trong lòng.

Lúc này, Dịch Hàn cũng đang nằm trên giường nhớ về Lâm Thanh Uyển, ngày càng cảm thấy nàng quen thuộc nhưng trong đầu một chút kí ức cũng không có.

Dịch Hàn nhíu chặt mày, đột nhiên nghĩ tới nhớ đến những đoạn hình ảnh ngắn từng hiện lên trong đầu hắn, mắt sáng lên, cũng có thể nàng là người trong tương lai hắn sẽ nhận thức?

Nhưng đoạn kí ức đó chưa xuất hiện nên hắn chỉ cảm thấy nàng quen thuộc, không nghĩ ra nàng là ai?

Dịch Hàn không khỏi ngồi dậy suy nghĩ, nếu nàng là người tương lai hắn sẽ nhận biết, vậy bây giờ có phải thời điểm hắn với nàng nhận thức hay không?

Nhưng những công đức trên người nàng là ở đâu ra, một ngày trước, hắn có thể xác định được nàng không phải là người tu đạo, bây giờ lại là thời đại hòa bình, nàng lại ở độ tuổi như vậy đạt được nhiều công đức như vậy là chuyện không có khả năng, vậy thì như thế nào?.

Không năng lực đặc biệt tự bảo vệ mình, lại còn mang nhiều công đức như vậy thế nhưng nàng còn có thế sống được tới bây giờ.

Dịch Hàn cắn ngón tay, suy nghĩ trong đầu không ngừng quay cuồng, tới lúc hắn sắp nhớ chuyện gì đó, cửa phòng bị hung hăng đẩy mạnh ra, Lôi Đào đi vào, buồn bực nói: “Kết quả của đội trưởng đã có, cậu có đi xem hay không?”

Suy nghĩ bị chặt đứt, Dịch Hàn nhíu mày nhìn về phía Lôi Đào “Kết quả gì?”

Lôi Đào nặng nề nói: “Đội trưởng quyết định giải ngũ, hiện tại không có chức vị nào trống mà mặt trên lại đưa chức vị không tốt lắm.”

Công việc hậu cần không phải quá tốt, nhưng giãi ngũ càng không tốt, đội trưởng Lương ở trong quân đội bao nhiêu năm thì cũng rời xa xã hội bấy nhiêu năm, có rất nhiều chuyện không theo kịp tiết tấu của xã hội, hơn nữa hiện tại thần kinh của đội trưởng bị thương, thân thể không còn như trước, công việc mà anh có thể làm không nhiều.

Cho nên Lôi Đào cảm thấy còn không bằng ở lại trong quân đội, ít nhất thì trong quân đội anh ta là người có công trạng, chỉ cần ở lại chữa trị dưỡng thương là có thể quay lại làm một ít nhiệm vụ .

Dịch Hàn đứng dậy mặc quân phục vào, mặt trầm lại nói: “Anh ta là người kiêu ngạo, so với trong quân đội bị xem nhẹ thì thà chịu ủy khuất trong xã hội còn hơn.”

Ít nhất sự ủy khuất đó không phải do quân đội tạo ra chính vì vậy sự kiêu ngạo sâu trong xương cốt anh ta vẫn có thể tồn tại.

Ông nội với bác cả của Dịch Hàn đều kiêu ngạo, giống nhau đều thà chết cũng sĩ diện, cho nên đối với loại tâm lý này hắn cũng có một chút hiểu biết.

Lôi Đào đuổi theo hắn “Cậu muốn đi khuyên đội trưởng?”

“Không khuyên, khuyên cũng không được, tôi đi tìm Chính ủy.” Bây giờ đi khuyên Lương đội trưởng bỏ xuống sự kiêu ngạo trong xương thì không bằng bây giờ bọn họ tranh thủ một chút, sắp đặt xong mọi chuyện, chuẩn bị tốt mọi chuyện tự nhiên mọi chuyện đều sẽ không còn vấn đề.

Lôi Đào đuổi theo nhỏ giọng nói: “Lúc nãy cậu đi xem mắt nên không biết, các anh em kéo nhau một đám đi tìm Chính ủy quậy, bị Chính ủy chửi cho một trận, bây giờ cậu lại đi……”

Dịch Hàn ánh mắt thâm trầm, nói:"Tôi có cách.”

“Cách gì?”

Dịch Hàn liếc mắt nhìn Lôi Đào không nói chuyện, sải bước đi về hướng tòa nhà cao tầng, Lôi Đào không dám đuổi theo, ở từ xa nhìn bóng lưng bi tráng của Dịch Hàn, ở trong lòng hát một khúc ca cổ vũ Dịch Hàn.

Lôi Đào lau mặt một cái, nói thầm nói: “Tự mình làm mình cảm động, hy vọng kỳ khai đắc thắng(*) đi.” ________________________________________________

(*) Kỳ khai đắc thắng: Nguyên văn câu này là "Kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công", dịch nghĩa là " Cờ phất thành công, ngựa quay trở về" có thể hiểu đây tín hiệu cho việc thắng trận trở về.