Chương 3: Xuất viện

Lâm Thanh Uyển đứng trước cửa sổ ngơ ngác nửa ngày, lúc này mơi quay đầu xem ông nội đang nằm trên giường, nàng bỗng nhiên giống như mình đã trải qua mấy đời, ngồi bên cạnh xem ông nội đang ngủ, nàng từ từ chải vuốt kí ức trước khi xuyên qua dị thế đồng thời kí ức của mười năm ở dị thế đang hỗn loạn trong đầu.

Hỗn loạn kí ức làm nàng không phân rõ nơi này là nơi nào.....

Đến khi y tá đẩy cửa bước vào Lâm Túc mới tỉnh dậy, từ khi sinh bệnh, ông ít khi có giấc ngủ nào thoải mái, đây là lần đầu tiên ông ngủ sâu như vậy.

Ông quay đầu nhìn Lâm Thanh Uyển, liền thấy nàng nhíu mày tỉnh dậy, vội vàng hỏi: “Ngủ không thoải mái có phải hay không? Làm sao lại ngủ ở mép giường rồi?”

Giọng điệu oán trách này, đã rất lâu ròi Lâm Thanh Uyển chưa từng nghe qua, nàng cảm thấy có chút chua xót, nắm chặt tay ông nội nói: “Ông nội, ông hiện tại khó chịu ở đâu không?”

Nghe nàng nói Lâm Túc hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện cơn đau đã không còn, quan trọng nhất là, ông cảm thấy mình có thể nuốt trôi được đồ ăn.

Hai tháng trước, ông rất đói bụng, nhưng lại nuốt không trôi, có khi rất có tâm trạng ăn uống, nhưng đến khi thật sự thấy đồ ăn lại cảm thấy không muốn ăn.

Nhưng dù cho muốn ăn, ông lại không thể ăn quá nhiều, vừa mới tối hôm qua ông muốn ăn tôm, Thanh Uyển liền đi mua một mâm về, nhưng ông cũng chỉ có thể nuốt trôi nửa con mà thôi.

Lâm Túc có chút kích động, nhưng y tá vẫn còn ở đây, ông chỉ có thể đè nén sự kích động xuống, Lâm Thanh Uyển lại trực tiếp cười nói: “Ông không còn đau có phải hay không, vậy thì chúng ta xuất viện, cùng về nhà nha ông!”

Y tá đang ở trong phòng nhịn không được nhìn nàng, uyển chuyển nói: “Với thân thể hiện giờ của lão gia tử vẫn nên ở bệnh viện quan sát, nếu thật sự có chuyện gì, chúng ta cũng phản ứng kịp thời.”

Lâm Thanh Uyển cười cười nhìn ông nội, Lâm Túc liền đánh nhịp nói: “Hảo, chúng ta về nhà, ở bệnh viện chán thật sự, vẫn là về nhà tốt hơn.”

Y tá nghe vậy liền nuốt lời muốn nói vào, ung thư dạ dày của Lâm Túc hiện giờ là thời kì cuối, ở lại bệnh viện cũng chỉ giúp ông bớt đau lại, kéo thời gian sống lâu một chút.

Đối với những người bệnh thế này, bệnh viện luôn là nghe theo ý muốn của người bệnh cùng người nhà, nếu về nhà có thể làm người bệnh thoải mái, tự nhiên về nhà là tốt hơn.

Lâm gia không phải là gia đình thiếu tiền, đặc biệt là Lâm Túc có một khoảng lớn tiền bảo hiểm, bởi vì thân phận của ông đặc thù, chi phí sử dụng ở bệnh viện hơn phân nửa là tiền của quốc gia.

Cho nên tiền không phải là vấn đề, cháu gái Lâm của Lâm Túc mấy tháng này đều bệnh viện chăm sóc ông, thật sự rất hiếu thuận, tuy rằng không biết hiện tại nàng vì sao mà khuyên Lâm Túc xuất viện, nhưng thấy Lâm Túc đáp ứng, y tá cũng chỉ có thể ra ngoài tìm bác sĩ chữa trị cho ông.

Bác sĩ chữa trị cho ông rất nhanh đến làm kiểm tra cho Lâm Túc, cũng không có hỏi rõ vấn đề, đồng ý cho Lâm Túc xuất viện, bất quá vẫn kê rất nhiều thuốc cho ông, còn dặn dò Lâm Thanh Uyển, “Nếu quá đau thì cầm toa thuốc này ra bệnh viện xã kêu bọn họ làm theo toa thuốc này truyền dịch cho Lâm lão.”

Dừng một chút rồi nói: “Không thì gọi điện thoại cho tôi cũng được, tôi sẽ tới nhà xem.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Lâm Thanh Uyển cầm lấy toa thuốc, hơi khom lưng cảm ơn rồi ra ngoài phòng khám.

Bác sĩ hơi sửng sốt, hành động cảm ơn này có chút trịnh trọng a.

Lâm Túc ở trong phòng bệnh thay xong thường phục, rồi qua phòng bệnh cạnh tạm biệt các bằng hữu, "Có rảnh thì đến nhà tôi chơi, tôi mời các ông ăn cơm , cháu gái tôi nấu cơm rất ngon đó.”

“Ông bớt khoác lác đi, hôm kia là ai nói ‘ ai nha, nhà ta Thanh Uyển lớn như vậy rồi vẫn không biết làm thịt khò tàu, về sau tôi đi rồi nàng liền làm sao bây giờ? ’ hôm kia nói nàng không biết nấu ăn, hôm nay thế nào lại nói nàng nấu ăn ngon đâu?”

Lâm Túc liếc mắt nhìn đối phương một cái: “Tôi đâu có nói Thanh Uyển nấu ăn, tôi nói là nấu cơm!” Đồ ăn không biết làm thì cơm cũng không biết nấu sao?

Nhóm bạn phòng bên cạnh: “……”

“Ông nội, chúng ta thu thập xong rồi” Lâm Thanh Uyển vừa cười vừa bước vào, đối với nhóm bằng hữu phòng bên cạnh của ông nội cười nói: “Ông nội Trịnh, ông nôi Chu, chúng ta về trước, hôm nào cháu và ông nội đến thăm mọi người.”

“Đừng,” nhóm bạn phòng bên cạnh phất tay nói: “Đừng nên tới, bệnh viện là nơi không tốt để đến, tốt nhất cả đời cũng đừng nên đến.”

Vài vị lão nhân cùng thở dài một hơi, đứng dậy đưa Lâm Túc xuống lầu.

Trên cơ bản những bệnh nhân ở tầng lầu này bệnh đều rất nặng, bọn họ đều cùng với Lâm Túc mấy tháng, bệnh viện lớn như vậy việc gì họ cũng đã thấy.

Cho nên thấy Lâm Thanh Uyển kéo theo hành lý cùng Lâm Túc xuống lầu, liền biết hai ông cháu là phải về nhà.

Thấy vậy bọn họ liền đi theo tiễn biệt, lần từ biệt này có khả năng sẽ không bao giờ gặp mặt, bệnh của Lâm Túc mọi người đều biết, ung thư dạ dày thời kì cuối, mấy tháng này mọi người đều thầm nói chỉ sợ sống không được nửa năm.

Trước cửa bệnh viện không thấy đứa con bất hiếu của Lâm Túc, lúc trước ông mới nằm mấy ngày thì con trai với con dâu còn chạy đến chăm sóc, nhưng chưa đến một tuần bọn họ rất ít xuất hiện, hai tháng này là hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Cô gái này lại là người kiên trì lâu nhất, coi như không tồi, nhưng đáy lòng vẫn quanh quẩn nỗi bi thương.

Nhóm bằng hữu đưa đến dưới lầu, Lâm Túc liền phất phất tay nói: “Về đi, về đi, lại đưa liền ra bệnh viện.”

Dứt lời, duỗi tay cầm lấy cái bọc nhỏ trong tay Lâm Thanh Uyển rồi bước nhanh ra ngoài bệnh viện.

Lâm Thanh Uyển vội vàng kéo hành lý đuổi theo.

Lâm Túc bất ngờ xuất viện, hai ông cháu bọn họ vẫn chưa có thông tri ai nên không ai tới đón, hai ông cháu đành đón taxi rời khỏi.

Về đến nhà, lúc này Lâm Túc mới có thời gian đánh giá cháu gái, ông cảm thấy cháu gái có gì đó thay đổi nhưng lại không biết thay đổi chỗ nào.

Rồi lại nhớ tới sự dị thường của cháu gái vào tối hôm qua cùng với tình trạng thân thể của ông, Lâm Túc không khỏi thẳng lưng, liền chỉ phía đối diện nói: “Thanh Uyển, cháu ngồi xuống, ông cùng cháu nói chuyện một chút.”

Lâm Thanh Uyển nghe lời ông nói đi đến sofa ngồi.

Lâm Túc cẩn thận nhìn nàng, không khỏi nhíu mày hỏi: “Sắc mặt so với hôm qua hồng hào hơn một chút, nhưng……”

Nhưng khí chất lại có chút không giống nhau, giống như nàng đã trưởng thành, hôm qua nàng ở trong mắt Lâm Túc vẫn là một đứa trẻ, nhưng chỉ qua một đêm liền không giống nhau.

Lâm Thanh Uyển biết chính mình không giống nhau chỗ nào, tuy nàng vẫn là Lâm Thanh Uyển nhưng linh hồn lại ở dị thế rèn luyện mười năm.

Điểm bất đồng này người khác không thể nào nhận ra, nhưng lại gạt không được Lâm Túc luôn quan tâm chăm sóc nàng từ nhỏ đến lớn.

Lâm Thanh Uyển cũng không muốn ông lo lắng nhưng thân thể ông chuyển biến tốt đẹp là điều không thể nào giấu giếm được, Lâm Thanh Uyển suy nghĩ một chút liền nói: “Ông nội, nếu cháu nói cháu gặp được thần tiên, ông tin không?”

Lâm Túc nhíu mày nhìn nàng nửa ngày, gật gật đầu rồi nói: “Sau đó đâu?”

Lâm Thanh Uyển ho nhẹ một tiếng nói: “Sau đó cháu liền cầu cho ông hết bệnh, bọn họ rất tốt bụng nên đồng ý.”

“Thói quen này của cháu vẫn không thay đổi, mỗi lần nói dối đều ho nhẹ, sau này cần phải sửa lại.”

Lâm Thanh Uyển đỏ mặt.

Lâm Túc lại hỏi, “Người bình thường sẽ có lúc mềm lòng, thần tiên sống lâu như vậy, cháu dùng lý do gì để tiên nhân giúp?”

Lâm Túc nhìn chằm chằm nàng hỏi:"Cháu dùng thứ gì để trao đổi với tiên nhân?”

Lâm Thanh Uyển nghe vậy liền cười, “Ông nội, ông nghĩ cháu dùng thọ mệnh để đổi đúng không? Cháu không có ngốc như vậy, tiên nhân lấy thọ mệnh của cháu cũng vô dụng, cháu đồng ý với y sẽ chiếu cố hậu nhân của y mấy năm làm trao đổi.”

Dù Lâm Thanh Uyển nói như vậy nhưng ông vẫn nhíu mày như cũ, không quá tin tưởng, “Trên thế giới này có quyền thế hơn cháu rất nhiều, mềm lòng hơn cháu cũng rất nhiều, tiên nhân sao lại không tìm đến người khác mà tìm cháu để chiếu cố?”

“Bởi vì người tiên nhân yêu cầu chiếu cố không ở thế giới này a” Lâm Thanh Uyển cười nói: “Cho nên những người quyền thế, mềm lòng, vận khí đều không tốt bằng cháu bởi vì cháu có một người ông tốt, sinh ra một đứa con trai, đứa con trai này lại sinh ra ta, bát tự của ta trùng hợp lại tương ứng với hâu nhân của tiên nhân, vậy nên ta là người thích hợp nhất.”

Lâm Túc trừng mắt nhìn nàng, “Cháu đây là cùng ông nói đùa à.”

Ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, nhíu mày hỏi, “Vậy hậu bối của tiên nhân ở thế giới khác, vậy cháu chiếu cố bọn họ như thế nào?”

“Cháu chiếu cố xong rồi. ” Lâm Thanh Uyển không để ý cười nói: “Tối hôm qua cháu 9 giờ 40 rời đi, rồi trở lại vào 9 giờ 40, ông nội ông xem, tiên nhân có lợi hại hay không?”

Lâm Túc nghe nàng nói trái tim không nhịn đuợc run rẩy, tiên nhân lợi hại hay không ông không biết, nhưng ông biết trong một đêm này cháu gái ông không biết trải qua bao nhiêu chuyện.

Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của nàng, Lâm Túc khe khẽ thở dài, duỗi tay vuốt ve đầu nàng nói: “Uyển tỷ nhi của chúng ta đã trưởng thành.”

Hốc mắt Lâm Thanh Uyển nóng lên, bà nội của nàng là người Tô Châu, khi nàng còn nhỏ chỉ có bà nội kêu nàng là Uyển tỷ nhi, ông nội cũng sẽ ngẫu nhiên kêu hai tiếng, sau khi bà nội qua đời, trong nhà không có ai kêu nàng như vậy, ông nội cũng không bao giờ kêu.

Lâm Thanh Uyển gối đầu lên đầu gối của Lâm Túc, một lúc lâu mới lau nước mắt ngẩng đầu cười nói: “Ông nội, thân thể của ông bây giờ đã khỏe, về sau ông cũng sẽ chịu đau đớn nữa nhưng là việc này không được để lộ ra ngoài.”

“Ông biết, ông sẽ không nói, đây là cháu gái ông dùng mạng để đổi lấy mà.”

Lâm Thanh Uyển nghe vậy liền cười, đôi mắt vẫn óng ánh nước mắt nói: “Làm gì có nguy hiểm như ông nói?”

“Ông biết hỏi thì cháu cũng không nói nên ông cũng không truy hỏi cháu, ” Lâm Túc nghĩ nghĩ rồi nói: “Ông bây giờ đã xuất viện, vậy cháu điện thông báo cho cha cháu một tiếng đi.”

Lâm Thanh Uyển cười đồng ý.

Thấy nàng cười, Lâm Túc đột nhiên thấy chua xót trong lòng, sửa lại lời nói: “Thôi, vẫn là để ông cùng cha cháu nói.”

Lâm Thanh Uyển sửng sốt một chút mới phản ứng, quan hệ giữa nàng với cha nàng luôn không tốt, không tốt đến nỗi xưng hô cũng không muốn cấp đối phương.

Lâm Thanh Uyển ngồi chải vuốt kí ức về cha nàng, quan hệ của bọn họ trong 5 năm này hiện lên trong đầu nàng rất rõ ràng, nhưng hiện tại trong lòng nàng không có phẫn uất cùng oán hận như trước kia.

Trong kí ức của nàng là những hình ảnh sinh sống ở 10 năm ở dị thế rất rõ ràng, tình cảm cũng thiên hướng những người ở dị thế hơn, ở thế giới này, ngoại trừ ông nội, không ai có thể làm nàng nhớ mãi không quên, càng đừng nói tới cảm tình.

Mười năm đó, có thể nói nàng không đi trên băng mỏng nhưng ít nhất nàng cũng mang lòng cẩn thận mà hành sự, bởi vì vậy bao nhiêu phẫn uất lẫn oán hận đều bị nàng quên đi sạch sẽ trong khoảng thời gian đó, thậm chí đến hắn diện mạo nàng đều quên, nếu không phải Lâm Giang một lần nữa giúp nàng gợi nhớ kí ức, chỉ sợ diện mạo hắn thế nào nàng đều quên.

Cho nên Lâm Thanh Uyển cũng chẳng để ý, nàng cười gật đầu nói: “Hảo, nhưng trước hết ông nội đi nghỉ ngơi đi, cháu đi siêu thị mua vài thứ, sau khi trở về rồi nấu cơm cho ông ăn.”

Lâm Túc liền cười, “Hảo a, cháu mua xương sườn nhiều một chút, ông nội nấu xương sườn cho cháu ăn.”

Lâm Thanh Uyển cũng biết nấu ăn, chỉ là tay nghề rất bình thường, nếu so với Lâm Túc thì kém rất nhiều, cho nên trong nhà ông vẫn luôn là người nấu cơm.

Nhưng mấy năm nay nàng cùng nữ đầu bếp ở trong phủ học được vài loại món ăn, đặc biệt nàng rất chú tâm vào học nấu canh dưỡng dạ dày, liền tính dù cho quay trở lại thế giới này, thay đổi một thân thể khác, nhưng tay nghề nàng hằn là cũng không thay đổi.