Chương 2: Trở về

Cơn đau thấu xương dần tan đi, tựa hồ có ánh sáng ấm áp chiếu xuống người nàng, khuôn mặt Lâm Thanh Uyển giản ra, ký ức gần như đã quên hết từ từ hiện lên trong đầu, từ lúc nàng bắt đầu có ký ức tới những chuyện đã trải qua khi nàng 25 tuổi mà kí ức trải qua trong 5 năm này là rõ ràng nhất.

Lâm Thanh Uyển chậm rãi mở mắt ra. Mắt thấy sofa minh đang nằm, nàng biết chính mình đã trở về sau nhiểu năm ở dị thế.

Nàng nhất thời có chút hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn hai người đang bay ở không trung.

Một người mặc y phục màu lam, khuôn mặt lạnh nhạt, khí chất ưu nhã. Bên cạnh lam y là một lão giả bạch y với chòm râu bạc .

Lâm Giang thấy Lâm Thanh Uyển tỉnh lại liền hơi hơi mỉm cười.

Lâm Thanh Uyển chậm rãi hoàn hồn, vội vàng đứng dậy hành lễ, “Cảm ơn huynh trưởng…… Không, là Lâm đại nhân.”

Hai chân Lâm Giang dừng trên mặt đất, duỗi tay hơi đỡ nàng nói: “Mười năm này tuy ngươi và ta không gặp nhau, nhưng ngươi xem ta như huynh trưởng, ta cũng đem ngươi coi như muội muội, tuy rằng giao dịch giữa ta và ngươi đã kết thúc, nhưng về mặt tình nghĩa vẫn còn , Lâm cô nương nếu không ngại, vậy cứ kêu ta một tiếng huynh trưởng đi.”

Lâm Thanh Uyển xuyên qua dị thế trở thành Uyển tỷ nhi trong 10 năm, trong nhất thời nàng vẫn chưa thể thoát ly nhân vật này được, đối với Lâm Giang cũng nhiều hai phần quyến luyến.

Bây giờ Lâm Giang nói thế, nàng liền khom lưng chắp tay hành lễ, “Huynh trưởng!”

Lâm Giang liền cười đỡ lấy tay nàng, cười nói: “Muội muội không cần đa lễ.”

Lâm Thanh Uyển theo bản năng nhìn xung quanh phòng, thấy không có đồng hồ cát, lúc này mới hậu tri hậu giác nhìn đồng hồ treo tường ở trong phòng, nhìn thấy thời gian, ký ức trong đầu mới dần hiện lên rõ ràng.

Đêm nay nàng vẫn luôn ở trong bệnh viện đến chín giờ, đợi ông nội truyền dịch xong mới về nhà, kết quả mới về tới nhà bởi vì quá mệt liền nằm trên sofa không dậy nổi, sau đó linh hồn nàng liền rời khỏi cơ thể, rồi nhìn thấy Lâm Giang cùng Bạch Ông.

Hai người nói rằng sắp đột quỵ chết , quỷ sai ở địa phủ hẳn là đã cầm lệnh đến câu hồn nàng, mà Lâm Giang có thể giúp nàng tục mệnh, chỉ cần nàng nguyện ý theo y đến dị giới chiếu cố nữ nhi của hắn đến khi trưởng thành.

Lúc đó Lâm Thanh Uyển cảm thấy rất khó tin, còn tưởng là mình đang nằm mơ nhưng rất nhanh nàng liền biết không phải, dù cho cảnh trong mơ tỉ mỉ thế nào thì cũng không có tỉ mỉ kỹ càng Lâm Giang nói cho nàng.

Cho nên nàng vừa đi chính là mười năm, lần này trở về là thời điểm nàng rời đi đến dị thế, nhớ tới Lâm Giang hứa hẹn rằng sẽ chữa hết bệnh cho ông nội nàng, Lâm Thanh Uyển không khỏi hơi nôn nóng, biết là thời điểm này đã khuya nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Huynh trưởng, không bằng hiện giờ chúng ta đến bệnh viện?”

Thời gian Lâm Giang ở lại thế giới này cũng không nhiều vì thế y liền gật đầu đống ý, theo nàng rời khỏi nhà.

Bên ngoài hành lang có thang máy, Lâm Thanh Uyển có chút vụng về ấn phím. Thời gian ở thế giới không trôi, nàng lúc rời đi ở thời điểm nào, khi trở về cũng ở thời điểm đó.

Nhưng hồn phách của nàng ở dị giới sống mười năm, vẫn luôn ở cổ đại, rời xa thời đại khoa học kỹ thuật, dù cho nàng có ký ức trước khi rời đi nhưng thân thể của nàng vẫn nhất thời chưa làm quen được.

Vốn dĩ trước khi rời đi nàng đối với những đồ vật hiện đại có chút không biết sử dụng, càng đừng nói nàng đã ở dị giới sinh sống mười năm.

Bất quá Lâm Giang lại rất tự tại, không một chút che giấu sự tò mò đối với thế giới này, Bạch Ông cũng vuốt râu tràn đầy hứng thú với sự vật xung quanh.

Hai người bọn họ không phải lần đầu tiên đến nơi này, lần đầu tiên hai người đến nơi này là để đón Lâm Thanh Uyển, nhưng lần đó Lâm Giang bụng đầy tâm sự, Bạch Ông cũng không có tâm trạng, vậy nên không có cảm nhận được sự bất đồng.

Nhưng hiện tại hai người lại không khỏi cảm thán sự vĩ đại của nhân loại nơi này, bọn họ không tu tiên, không cần pháp khí cũng có thể bay nhanh đi nhanh.

Lâm Thanh Uyển đi ra tiểu khu, vẫy tay gọi tới một chiếc xe taxi, Lâm Giang cùng Bạch Ông có thể không đi xe nhưng nàng lại là phàm nhân không thể bay.

Nàng mở cửa ngồi vào xe, vốn tưởng rằng Lâm Giang và Bạch Ông cũng sẽ lên xe ngồi nên nàng cố ý ngồi ở ghế phụ.

Ai biết Lâm Giang cùng Bạch Ông lại thong thả ung dung bay lêи đỉиɦ xe ngồi xếp bằng ngắm phong cảnh, ngồi nửa ngày rồi mới bay vào trong xe.

Lâm Thanh Uyển nhìn qua kính chiếu hậu xem hai người bay vào, liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chạm vào Lâm Giang, nhịn không được hơi mỉm cười.

Ngồi xế tài xế nhìn nàng, vốn dĩ hắn tính cùng nàng nói chuyện vài câu, lại thấy nàng nhìn chằm chằm một chỗ ở hàng ghế sau giống như đằng sau thật sự có người ngồi.

Tài xế tự nhiên cảm thấy ớn lạnh, cả người hơi nhũn ra, thiếu chút nữa đạp phanh dừng lại.

Từ nơi này cách bệnh viện chỉ hơn 3km , tài xế cưỡng chế xúc động quay đầu lại, hoảng sợ mà lái xe đến bệnh viện.

Lâm Thanh Uyển vừa xuống xe, hắn liền nhanh chống lái xe như bay rời đi.

Bạch Ông không khỏi oán giận, “Người này cũng quá nóng vội đi, xém chút nữa là đâm đến ta rồi.”

Tuy rằng Bạch Ông là thần tiên, sẽ không bị thương, nhưng bị đâm là thể nghiệm không thể nào thoải mái được.

Lâm Thanh Uyển chỉ có thể trấn an lão, “Bây giờ cũng khuya rồi, hắn sốt ruột về nhà điều bình thường.”

Một người hai tiên đi vào bệnh viện, Lâm Thanh Uyển hơi dừng chân hồi ức lại vị trí phòng bệnh ông nội nàng nằm, sau đó bước nhanh đi đến phòng bệnh.

Lúc này đã khuya, bệnh nhân trong bệnh viện phần lớn đã ngủ , chỉ có y tá trực ban còn thức, đang kiểm tra các phòng bệnh, truyền dịch cho người bệnh.

Phòng bệnh Lâm Túc đang nằm cũng không tệ lắm, là một cái phòng đơn.

Lâm Thanh Uyển lén lút đầy cửa vào, liền nghe thấy thanh âm trầm thấp nén đau của ông nội.

Bước chân nàng hơi dừng một chút liền chạy nhanh lại, thấy ông nội ôm bụng nằm nghiêng, bởi vì đau mà trong miệng thấp giọng kêu "A, a" để giảm một chút đau đớn.

Lâm Túc đang nhắm mắt nhịn đau, trong cơn đau đớn nghe thấy tiếng động, tưởng là y tá tới kiểm tra phòng, ông tính nhịn cơn đau không phát ra tiếng, lại không ngờ có bàn tay nắm lấy tay ông, Lâm Túc liền cảm thấy không đúng, mở mắt ra xem.

Thấy Lâm Thanh Uyển lo lắng nhìn ông, hốc mắt đều đỏ, bộ dạng giống như muốn khóc, ông liền nhịn không được cười, nhẹ nhàng hỏi, “Sao cháu lại đến đây rồi?”

Nghe Lâm Túc nói vậy nước mắt nàng không nhịn được rơi xuống, nắm chặt tay ông nội hỏi, “Ông ơi, ông đau lắm sao? Tại sao lại không gọi bác sĩ, nói bọn họ cho ông giảm đau.”

“Không đau lắm đâu.” Lâm Túc thở gấp một tiếng, sau đó cười nói: "Sử dụng thuốc giảm đau quá nhiều không tốt, ông còn muốn sống với cháu một đoạn thời gian.”

Lâm Thanh Uyển nhịn không được lại khóc, nắm chặt tay Lâm Túc khóc không thành tiếng.

Lâm Túc đau đến đầu đổ mồ hôi, tay run nhè nhẹ, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, giống như lúc nàng còn nhỏ sau khi gây họa, vẻ mặt quật cường chạy về nhà, ông lại tức lại đau lòng vỗ đầu nàng.

Lâm Thanh Uyển mặt đầy nước mắt quay đầu lại nhìn Lâm Giang.

Lâm Giang đứng trước mặt Lâm Túc, sau đó quay đầu nhìn Bạch Ông.

Bạch Ông trừu trừu khóe miệng, tiến lên thi pháp.

Lâm Túc theo ánh mắt Lâm Thanh Uyển nhìn qua, thấy chỗ đó không có gì, không khỏi nhíu mày, hỏi: “Thanh Uyển, ngươi đang nhìn cái gì?”

Lâm Thanh Uyển quay đầu, nắm chặt tay ông cười nói: “Ông nội, một chút nữa thôi là ông sẽ không đau nữa.”

Lâm Túc mở miệng muốn nói gì đó, liền cảm thấy quanh thân ấm áp, bởi vì đau đớn mà vẫn không ngủ được, bây giờ đôi mắt lại dần dần híp lại, ông chưa kịp nói gì liền đi vào giấc ngủ.

Lâm Túc bị ung thư dạ dày, lúc trẻ ông chịu không ít khổ, hiện tại tuổi tác đã cao, thân thể lại dần yếu, sự tàn phá của ung thư dạ dày lại càng nặng.

Vì không làm cho cháu gái lo lắng, ông vẫn luôn cố nén đau đớn, chỉ có đau đến không thể nhịn được ông mới thể hiện ra.

Lâm Thanh Uyển biết ông vẫn luôn nhẫn nhịn, càng biết ông vướng bận nàng, cho nên khó Lâm Giang cùng Bạch Ông tìm đến, nói nàng sống không được bao lâu, bọn họ có thể giúp nàng tục mệnh nên nàng mới bất chấp tất cả dù cho ăn cả ngã về không.

Nàng tuyệt đối sẽ không để ông nội đầu bạc tiễn người đầu xanh , nếu không phải Bạch Ông nói tục mệnh rất thống khổ, nếu không chịu nổi sẽ hồn phi phách tán, nàng nhất định sẽ tìm cách cho ông nội tục mệnh.

Lâm Thanh Uyển được sống lại hai lần, một lần là đi theo Lâm Giang đến dị thế, thay thế muội muội của Lâm Giang chiếu cố nữ nhi của y.

Sau lần đó, nàng biết được cái giá của tục mệnh thống khổ đến khiến cho con người mất đi lý trí, nếu không phải lúc đó nghĩ đến ông nội đang chịu cơn đau đớn trên giường bệnh thì Lâm Thanh Uyển cũng không nhất định có thể chịu đựng được.

Cho nên sau khi trở về nàng mới không có tục mệnh cho ông nội, Lâm Giang không nghĩ làm nàng hối hận, mà nàng cũng không dám mạo hiểm.

Tổ phụ từ trước đến nay rộng rãi, cũng không cưỡng cầu sống thọ, thân thể của ông cũng rất yếu, thống khổ khi tục mệnh sẽ càng mạnh mẽ hơn.

Lâm Thanh Uyển sao có thể để ông chịu thống khổ đến chết đi sống lại như vậy?

Cho nên Bạch Ông chỉ cần chữa khỏi bệnh của Lâm Túc là nàng đã rất thỏa mãn rồi.

Bạch Ông không cần tục mệnh cho Lâm Túc, lão chỉ đề cao cơ năng của thân thể rồi chữa khỏi bệnh ung thư dạ dày của ông, để ông không chịu sự hành hạ của bệnh tật là được.

Việc này so với Lâm Giang nghịch thiên sửa mệnh dễ dàng hơn nhiều, lão không cần trả giá quá nhiều, Lâm Túc cũng không cần chịu sự thống khổ từ linh hồn lẫn thân thể khi tục mệnh.

Đến nỗi ông có thể sống được đến bao lâu thì phải xem Sổ Sinh Tử của địa phủ.

Thời gian trên Sổ Sinh Tử không phải không thể thay đổi, nếu ở lành thì có thể sống thọ, còn nếu làm ác, sẽ làm tổn hại phúc báo, sau khi chết sẽ thanh toán rồi chịu lãnh phạt, nhưng nếu là người đại ác, trên Sổ Sinh Tử sẽ chủ động giảm thọ mệnh, cũng có khả năng chết bất đắc kì tử.

Ngoài ra còn có trường hợp người đột tử, loại người này phần lớn là dương thọ chưa tận, lại gặp chuyện bất ngờ tử vong, người vừa chết, dù cho trên Sổ Sinh Tử vẫn còn thọ mệnh thì cũng sẽ thay đổi.

Cho nên mới nói thời gian trên Sổ Sinh Tử không phải không thể thay đổi , nó thật sự rất nhạy bén, sẽ thay đổi theo việc làm của mọi người.

Nếu không phải Lâm Thanh Uyển chết bất đắc kì tử, dù cho nàng mệnh cách lại quái dị, , thì chỉ cần ở hiền, tích lũy phúc báo thì cũng có thể tục mệnh, nhưng là sẽ không lâu.

Rốt cuộc giao dịch của địa phủ không phải dễ dàng mà đạt được.

Lấy sinh thần bát tự tính, Lâm Túc hẳn là còn nửa năm thọ mệnh, nhưng mười năm trước khi bọn họ tìm đến Lâm Thanh Uyển, lại thấy xung quanh hai ông cháu toàn tử khí, tướng mạo của Lâm Thanh Uyển là chết bất đắc kì tử, mà Lâm Túc cũng bởi vì Lâm Thanh Uyển chết thương tâm quá độ mà ra đi.

Hiện tại thì......

Bạch Ông nhìn Lâm Túc sau đó quay đầu nhìn Lâm Thanh Uyển: “Làm nhiều việc thiện, tích lũy phúc đức, sống thêm hai ba năm hẳn là không khó.”

Lâm Thanh Uyển thở phào nhẹ nhõm, hướng Bạch Ông không ngừng chắp tay thi lễ.

Lâm Giang liếc mắt nhìn Bạch Ông đang đắc ý dạt dào, ngăn lại nàng nói: “Chuyện này vốn dĩ chúng ta đã hứa với muội, muội không cần như thế. Không bằng làm Bạch Ông xem mệnh cách cho muội……”

Lời còn dứt, y liền hung hăng nhíu mày, sắc mặt trở nên xanh mét.

Bạch Ông đang muốn dò hỏi, một đạo pháp chỉ từ trên trời giáng xuống, lão liền ngẩn người sau đó mặt biến sắc, lớn tiếng nói: “Thượng tiên, động phủ của ngài bị công kích, cần phải lập tức trở về, bản thể của ngài còn ở trong động phủ đâu.”

Lâm Giang liếc nhìn Lâm Thanh Uyển một cái, giương tay lên, một tia sáng màu trắng chiếu thẳng vào trán Lâm Thanh Uyển sau đó biến mất.

Mọi chuyển xảy ra rất nhanh, Lâm Thanh Uyển không phát hiện, nhưng Bạch Ông thấy được, đó công pháp là lão trong một bí cảnh phát hiện được nhưng lại không thích hợp với công pháp mà lão tu luyện, chính vì thế liền để đó không đυ.ng tới.

Thời điểm Lâm Giang ở trên tiên giới đợi Lâm Thanh Uyển hoàn thành nhiệm vụ,ngoại trừ nhìn ngắm thế giới thì chính là xem nữ nhi, thời gian khác là nhìn xem công pháp mà Bạch Ông đưa.

Bạch Ông biết, bên trong nhất định có ghi chú của Lâm Giang, lão vốn định nói này không hợp quy củ, nhưng nghĩ tới mười năm này Lâm Thanh Uyển luôn chịu thương chịu khó nuôi dưỡng Lâm Giang nữ nhi, nàng mệnh cách lại quái dị, thế giới này chỉ sợ cũng không yên ổn, liền nuốt lại lời muốn nói, xoay qua mặt đi coi như không nhìn thấy.

Công pháp này là của y, tương lai cái này nhân quả nhất định ở trên người y.

Hai người thân ảnh chợt lóe, liền đồng thời bay lên trời rời đi.

Lâm Thanh Uyển chạy đến cửa sổ nhìn hai người bay đi cuối cùng giống như một ngôi sao, sau đó lóe lên hoàn toàn biến mất không thấy.