Lúc Tống Diệc Châu về nước đã bỏ qua mọi gièm pha và ý kiến của người khác, quyết định giữ lại Thần Đạt, cũng đảm nhận luôn vị trí của Tổng giám đốc.
Nhiều cổ đông cao tầng cũng rất ngạc nhiên trước quyết định này của anh.
Sắc mặt của Tống Diệc Châu bình tĩnh thả lỏng, cười nhẹ nói: “Tin tức cũng rất nhanh chóng và chuẩn xác.”
“Trước khi cậu trở về Trung Quốc, có tin đồn Thái tử gia sẽ trở về quản lý chi nhánh của công ty y tế đắt giá nhất, nhưng không ngờ cậu lại tùy hứng tiếp quản Thần Đạt.”
Hoắc Nghiêu cười nói: “ Mọi người cũng đang thắc mắc rằng Tống tam thiếu có được ông nội Tống coi trọng hay không?”
Sắc mặt của Tống Diệc Châu vẫn thảnh thơi như cũ, anh ta nhẹ nhàng cười: “Để bọn họ nói cũng không sao, chẳng lẽ lời bọn họ nói không phải thật sao?”
Đương nhiên không phải, ông nội Tống năm nay đã hơn tám mươi tuổi, cả đời đều quyền thế ngập trời nhưng lại chỉ có ba đứa cháu, cũng yêu thương nhất đứa cháu út này.
Tống Diệc Châu từ nhỏ đã được ông nuôi nấng bên người, cũng do ông tự mình dạy dỗ đến lớn.
Mấy người bạn còn nhớ lúc còn nhỏ cũng thường xuyên đến nhà tổ tiên của Tống Diệc Châu để chơi đùa, cũng nhìn thấy bộ dáng của Tống Diệc Châu đi theo ông nội Tống học Thái cực quyền và Tứ Thư.
"Thần Đạt cũng không tính là công ty lớn, con đường phát triển của công ty có thuận lợi hay không? Nghe nói cậu đang tuyển người?”
Tống Diệc Châu “Ừm” một tiếng “Có quá nhiều người cậy già lên mặt, vừa hay tôi cũng muốn thay máu cho công ty một lần.”
Các món ăn sang quý trên bàn liên tục được luân chuyển, một đĩa cá chiên chua ngọt được chuyển tới trước mặt Tống Diệc Châu, anh gắp một miếng vào bát của Trầm Hi.
Người bên cạnh thấy hình ảnh mập mờ như vậy, liền huýt sáo vài tiếng: “Hiếm lạ, bông hoa cao lãnh bây giờ cũng biết đau lòng người khác sao, nói xem hai người vì sao lại ở bên nhau?”
Hai tháng trước, Trầm Hi chạy đến Anh quốc tìm Tống Diệc Châu, khi trở về hai người liền xác nhận quan hệ.
Trầm Hi vẫn luôn có ý với Tống Diệc Châu, nhưng nhiều năm trôi qua bọn họ ít nhiều đều biết được rằng “thϊếp có tình, chàng vô tình”.
Đột nhiên ở bên nhau, tin tức này thực sự quá bùng nổ.
Có người nói đùa: “Em gái Hi cũng thật là, Tống Diệc Châu thằng nhãi này lạnh lùng như vậy còn không bao giờ quan tâm đến người khác, không biết ngày thường làm sao chịu đựng được cái tính nết kỳ lạ này của cậu ta.”
Trầm Hi cong môi mỉm cười: “Nào có lạnh lùng như lời anh nói!”
Tống Diệc Châu không mặn không nhạt liếc nhìn đối phương: “Thiếu dạy dỗ?”
“Vốn dĩ chính là như vậy, thằng nhãi này năm đó còn nói thỏ không ăn cỏ gần hang, không phải bây giờ cậu lại vì Trầm Hi mà vi phạm nguyên tắc hay sao?”
Hoắc Nghiêu ngồi đối diện bọn họ, nhả điếu thuốc lá ra, liếc nhìn Trầm Hi một cái.
Người nói những lời lúc nãy cũng giả vờ cúi đầu cầu xin tha mạng.
“Ai da các anh, để lại cho tôi chút mặt mũi được không? Yêu đương cũng phải có chút không gian riêng tư chứ…”
Cô ta che mặt tỏ vẻ đáng thương, những người khác coi như em gái trong nhà nên cũng không trêu chọc nữa.
Hoắc Nghiêu vừa nhìn thấy cảnh tượng này, liền lạnh lùng nhếch môi cười.
Đột nhiên có thứ gì đó được đặt vào chiếc bát trống không của anh, Hoắc Nghiêu rũ mắt nhìn xuống, là một miếng sườn vừa chín tới.