Chương 17: Tình tay ba

Tầm mắt của anh ta nhìn theo động tác cô rút tay lại.

Cô giống như một con nai nhỏ cẩn thận, không dám biểu lộ sự hiện diện của mình trong một hoàn cảnh hoàn toàn mới lạ, chỉ có đôi mắt sáng thanh triệt là không có cách nào che đậy được.

Bắt gặp ánh mắt dò xét của người đàn ông, Liên Chức nhỏ giọng nói sang: “Món sườn này rất ngon, anh muốn ăn thử hay không?”

Hoắc Nghiêu không biết món sườn này có ngon hay không, anh ta chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm vết đường dính trên khóe miệng cô, giống như đứa trẻ lén ăn vụng lôi thôi để lại bằng chứng.

Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Hoắc Nghiêu liền duỗi tay ra.

Đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng chạm vào môi cô, mang theo độ ấm nóng bỏng, làm cô sợ hãi trốn về phía sau.

“Đừng cử động.”

Anh nói: “Có đồ dơ dính ở trên mặt.”

Cô không dám cử động, để đầu ngón tay ấm áp của anh ta lau đi vết đường trên khóe môi của cô, sau khi lau xong, tai cô cũng đỏ bừng.

Hoắc Nghiêu rất có hứng thú dùng khăn ướt lau tay rồi ném lên bàn.

Quả nhiên, tin nhắn tới.

Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên sáng lên.[ Anh đây là có ý gì? Muốn dùng cách ấu trĩ này để trả thù tôi?]

Hoắc Nghiêu lười biếng ngước mắt lên, đối diện với anh, là Trầm Hi không còn vui vẻ như trước nữa, vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm về phía anh ta.

Xung quanh mọi người đang ồn ào nói chuyện với nhau, cho nên cũng không có ai để ý đến những động tác nhỏ của bọn họ.

Ánh sáng mỏng manh của màn hình điện thoại phản chiếu vào đáy mắt của người đàn ông, khóe miệng của anh ta tuy cong lên nhưng trong mắt lại không hề có một chút ý cười.

Sau đó trực tiếp làm trò với người ngồi ở đối diện tắt màn hình điện thoại, dường như không thèm để ý đến cô ta nữa.

Mọi người trên bàn đều tập trung vào đề tài khác nhau, chỉ có Liên Chức chú ý đến động tác nhỏ của hai người bọn họ.

Cô thu hồi tầm mắt, thông qua lần thử vừa rồi cô đã xác định đại khái mối quan hệ của những người này.

Tình tay ba sao?

Ăn tối xong, Liên Chức liền ngồi lên xe của Hoắc Nghiêu chở về nhà.

Ánh đèn neon màu hồng nhấp nháy từ các biển quảng cáo trong thành phố xoẹt qua trên cửa sổ xe rồi lùi dần về phía sau, cửa sổ bên ghế lái từ từ hạ xuống, cơn gió nóng cháy da cháy thịt ùa vào thổi bay mái tóc trước trán Hoắc Nghiêu rối tung.

Anh ta tựa khuỷu tay lên cửa kính của ô tô, ngón tay gõ nhẹ điếu thuốc, tàn thuốc bay múa vương vãi khắp nơi, đốm lửa nhỏ cháy rực càng làm rõ thêm phong thái lường biếng tùy ý của anh.

Cửa sổ xe trong suốt phản chiếu đôi mắt đen mơ hồ lãnh đạm.

Lúc Liên Chức nhìn vào đôi mắt ấy, cô liền giật mình nhớ lại cảnh tượng lúc bọn họ lần đầu gặp nhau.

Lúc đó cô đang bị một vị khách hàng quấy rối ở trên bàn rượu, nhà ăn rộng rãi như vậy, tên đàn ông đầu trọc dựa vào chút men say muốn sờ mó mông của cô.

Lúc cô xấu hổ đang muốn cố gắng né tránh hết sức có thể, từ phía sau lại xuất hiện một người đàn ông cao lớn tiến đến cầm chai rượu đập thẳng vào đầu tên đầu trọc kia.

Liên Chức chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt tùy ý, khóe môi nhàn nhạt cong lên, phảng phất anh ta đối với chuyện đánh người ở nơi công cộng chả khác gì cơm bữa.

“Ở một nơi công cộng lại dám có lá gan đi động chạm đến cô nương nhà người khác, ông tính gì là đàn ông, hả?”

Anh ta lạnh lùng gằn từng chữ một, nói xong liền ném cái chai rồi rời đi.