Liên Chức nhìn vẻ đắc ý dào dạt trên mặt của cô ta, hận không thể nhào lên cắn chết cô ta cho hả giận trong lòng.
“Cô cho rằng nói mấy lời này là có thể lau sạch sự thật rằng cô đã sao chép thành quả của người khác hay sao? Tống Trầm Hi, nếu cô thật sự có bản lĩnh như vậy, vậy thì cô có lá gan dám ở trước mặt của người khác nói rằng tác phẩm nổi tiếng nhất của cô là do cô đi sao chép của người khác không?!”
Cuộc đời của Liên Chức rơi vào vực sâu không lối thoát đã bắt đầu từ khi tác phẩm tốt nghiệp bị Tống Trầm Hi sao chép.
Vừa giành được chút vinh dự nhỏ liền bị người khác thông báo rằng cô đã sao chép tác phẩm của Trầm Hi, người đạt giải Martin mới nhất trùng khớp tới 90% với ý tưởng thiết kế của cô.
Sau đó, nhà trường cũng gió chiều nào theo chiều ấy liền tước bỏ tư cách tốt nghiệp của cô với lý do thiếu đạo đức nghề nghiệp.
Liên Chức cũng rất bất ngờ, cô đi kháng cáo nhiều lần nhưng không có kết quả.
Cô không bao giờ nghĩ rằng hai năm sau mình sẽ gặp lại Trầm Hi.
"Quả thật nực cười, tại sao cô cứ cố chấp chứng tỏ chuyện này làm gì?”
Trầm Hi mỉm cười, thấp giọng nói: “Cô không nghĩ tới Hoắc Nghiêu cũng biết chuyện này sao? Cô nghĩ rằng nếu cô mập mờ với anh ta một chút thì anh ta sẽ ra tay giúp đỡ cô trong chuyện này sao?”
“Cái gì?”
Liên Chức ngây ngốc.
Trầm Hi nói tiếp: “Chính là… ngay từ đầu anh ta đều biết rõ chuyện này."
"Nếu để chọn giữa tôi và cô, từ hai năm trước anh ta đã lựa chọn bảo vệ tôi vô điều kiện.”
Một sợi dây hoàn toàn đứt toạc trong lòng của cô!
Trầm Hi vừa đắc ý vừa hài lòng, chậm rãi bước xuống cầu thang.
Tuy nhiên, mới đi được hai bước, một lực rất manh từ phía sau đẩy cô ta xuống cầu thang, Trầm Hi hét lên một tiếng rồi đập đầu vào tường.
Cô vẫn còn nhớ như in ánh mắt của Hoắc Nghiêu nhìn cô khi anh ta vội vàng bế Trầm Hi đi.
Lạnh nhạt âm trầm, như hận không thể ngay lập tức chạy đến để lột da róc xương xé thịt của cô ra.
Một bước sai sẽ có nhiều bước sai, Trầm Hi hôn mê nửa năm, Liên Chức bị bỏ tù ba năm vì tội cố ý gây thương tích cho người khác, sau khi ra ngoài lại vì vết nhơ sao chép tác phẩm và tiền án vào tù mà bị các ngành sản xuất đuổi tận giết tuyệt.
Cô giống như chiếc túi nilon, tùy ý bay theo gió trôi nổi khắp nơi, thời điểm ấy mẹ nuôi của cô lại phát hiện bị mắc bệnh ung thư, Liên Chức không có cách nào kiếm được tiền đành nghĩ đến chuyện bán mình.
Cho đến lúc gần chết đi, cô gần như đã quên mất chính mình cũng đã từng là một con công nhỏ kiêu ngạo biết bao.
Ông trời đây là đang muốn trêu đùa cô sao, vì cái gì để cô trọng sinh vào đúng lúc này?
Chờ mong cô lại bị Tống Trầm Hi làm nhục một lần nữa sao?
Cách một bức tường, nước mắt gần như tuyệt vọng của Liên Chức như bị mắc nghẹn ở cổ họng.
Cô cố gắng đè nén tất cả vô lực và ấm ức trong lòng mình.