Chương 14: Làm lại cuộc đời

Người phục vụ bưng đĩa trái cây đi ngang qua, lịch sự hỏi cô có cần giúp đỡ gì hay không.

Liên Chức lắc đầu, lau khô nước mắt rồi chạy về phía hành lang.

Cô chạy qua tấm thảm mềm mại, bước chân hơi lảo đảo, trước mắt choáng váng, nhanh chóng chạy đến lối thoát hiểm, thiếu chút nữa bị trượt ngã ở cầu thang.

Lúc cô nhìn thấy cánh cửa khách sạn cô cứ vậy mà lao ra, một lòng một dạ chỉ muốn thoát khỏi nơi này.

Đột nhiên, cô va phải người đang đi phía đối diễn, bộ ngực cường tráng như bức tường thành, lực va chạm khiến cô lảo đảo ngã nhào xuống đất.

Liên Chức dùng bàn tay chống đỡ cả người, bàn tay cũng vì thế mà bị chà mạnh xuống mặt đất.

“Cô có sao không?”

Một giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu.

Liên Chức vừa ngẩng đầu lên, trong làn nước mắt mơ hồ cô nhìn thấy một gương mặt vô cùng đẹp trai anh tuấn, lông mày đen sống mũi cao thẳng, nhìn có vẻ dịu dàng nhưng đôi môi mỏng lại mang theo mấy phần xa cách lạnh nhạt.

Cô cứ nhìn anh ta như vậy, nước mắt lăn dài trên má dọc theo cằm rồi xuống cổ liền biến mất không thấy tăm hơi.

Ánh mắt của Tống Diệc Châu cũng ngừng lại, anh ta chưa bao giờ thấy ai chật vật như thế ở nơi công cộng.

Nhưng xuất phát từ phép lịch sự, anh ta vẫn đưa tay muốn đỡ cô dậy.

Tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một bàn tay có khớp xương rõ ràng, một cái áo cổ tay bằng màu đen bắt mắt.

Cô buồn bực nhìn lên, nước mắt càng rơi nhiều hơn, giống như một con thỏ con bị một cơn mưa làm ướt sũng.

Tống Diệc Châu nhẹ giọng nói: “Cô không muốn đứng dậy sao?”

Liên Chức không nhìn về cái tay kia nữa.

Cô lau khô nước mắt của mình, tự mình đứng, không nói một lời liền đi mất.

Mấy người trung niên đi ngang qua nhìn về phía này, nghi hoặc hỏi: “Diệc Châu?”

Tống Diệc Châu gật đầu: “Chú Phương?”

“Lâu rồi không gặp, ông nội cháu có khỏe không?”

“Sức khỏe của ông cháu vẫn rất tốt ạ. Những thời gian rảnh ông đều say mê tập Thái Cực Quyền, ngày nào cũng tập luyện rất bài bản đó ạ."

Mấy người trung niên kia đều cười ha ha, Tống Diệc Châu cười nhạt đáp lại, ánh mắt vô tình liếc qua hình bóng đang vội vã rời đi.

Cú va chạm vừa rồi khiến đầu óc của Liên Chức bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Cô giống như được khai sáng, vội vàng chạy về phía tầng hai của hộp đêm, mỗi bước đi, đôi mắt vừa đẫm lệ lại trở về như mặt hồ tĩnh mịch, cảm xúc thù hận và không cam lòng đang dâng trào hừng hực trong lòng của cô.

Vì sao cô phải chạy?

Trầm Hi vẫn còn cao cao tại thượng mà khinh thường cô đâu, cô ta được sống ở nơi có hào quang lấp lánh vây quanh, sống một cuộc sống tốt đẹp như cá gặp nước.

Mà bây giờ ông trời đã cho cô một cơ hội để làm lại cuộc đời, dù lần này có chết thê thảm bao nhiêu, Liên Chức cũng phải kéo theo cô ta cùng nhau xuống địa ngục.

Liên Chức bước vào phòng vệ sinh, dùng bông dặm phấn lau hết nước mắt trên mặt, sau đó tô lại môi son màu cam.

Đồ trang điểm quả nhiên là người bạn tốt nhất của phụ nữ, chỉ cần trang điểm lại một chút, sự suy sụp và hoảng hốt của cô đều bị ẩn nấp dưới lớp son phấn mỹ miều.