Nhật Ký Tình Yêu TIO

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một ngày đầu xuân, cùng với tinh thần phơi phới của những bông hoa đào và những mầm lá trên cành cây cao, một đứa con gái đang yêu và vừa mới được yêu quyết định đem những cảm xúc rung động của mình l …
Xem Thêm

Trong lúc đấy, mình vẫn chat ngây thơ với hắn bằng cái tên TIO vô tội. Hắn bắt đầu lân la gạ mình đi ăn kem. Hị hị, rét thế này ăn kem vào để luyện Hàn Băng chưởng à? Mình từ chối (kiêu một tí có ai đánh thuế đâu!) Hắn chuyển tông sang mời đi ăn bánh trôi Tàu. Ờ, nóng sốt ngon lành, duyệt! Ô hô ai tai, hắn còn gạ mình gửi xe máy để hắn đèo, ngồi sau cho đỡ rét. Thế càng tốt! Khách sáo một tí lấy lệ rồi nhận lời. Một ngày thứ bảy cũng chả đến nỗi nào!

Thế là mình đã ngồi sau lưng hắn. Đi lòng vòng khắp mấy phố nửa cổ nửa tây mạn Hoàn Kiếm. Hóa ra hắn định dẫn mình đi ăn bánh trôi tàu ở nhà ông Phạm Bằng. Hị, cái món đấy có gì ngon lành lắm đâu mà nhà bác Bằng hói gϊếŧ đắt thế! Không thèm vào ăn (thò cổ vào đấy một lần với con Thảo là sợ đến già rồi). Mình với hắn đi lòng vòng tiếp một lúc rồi dừng chân ở cà phê Lâm. Hờ, cái quán này càng ngày càng giống mấy quán ăn trong ngõ Cấm Chỉ, nhân viên cũng xun xoe tận tình dắt xe cho khách ra phết! Tranh ở tầng 1 thì toàn tranh chép, nhìn chả bõ công lau kính! Ngồi với hắn, thấy thằng Tuấn Anh trong góc cười ranh mãnh. Cái thằng khỉ gió đấy, đã có quái gì đâu mà nhấm với chả nháy. Mình chả biết nói gì với HN, ngồi đây thì chả có nhạc Rock mà giật, thôi, đành xem tranh rởm cho đỡ ngượng vậy. Ờ, mà tại sao lại phải ngượng nhỉ? “Thằng Def” nói ra điều bí mật hay ho kia, chứ có phải mình đâu! Mà hình như lúc nãy chat với hắn mình he hé ra rồi thì phải. Hắn hỏi mình là nói ai ngu như con bò. Mình chối quanh một lúc rồi hỏi lại hắn: “Anh nghĩ thế nào nếu người bị chửi là anh?” Hy vọng là hắn không đọc được câu đấy!

Ngày 31/12/2002

Buổi chiều, ngồi ở cơ quan, công việc + liên hoan cuối năm rồi cũng xong. Thảnh thơi đu đưa trên cái ghế xoay, log in Yahoo Mesenger, cũng chẳng biết là HN có online hay không, nhưng ngồi mãi không thấy hắn nhảy vào, chắc hắn bận.

Chẳng buồn chẳng vui, mình thẫn thờ đọc mấy bài chúc mừng năm mới trên TTVN, định cho qua luôn ý định nói thẳng vào mặt HN [navy](tức AIA trong trang nhật ký viết tay kia đấy ạ)[/navy]. Chat với sun_shine_sad (S3) và heoconlonton, chúng nó kém tuổi mình, suy nghĩ còn lạc quan và trong sáng tợn! Hai đứa đều hỏi mình không đi chơi giao thừa à? Ừm, biết trả lời thế nào nhỉ? Có lẽ lại bảo chúng nó là mình định đón năm mới online (sao cái câu này y như hôm Giáng sinh mình nghĩ đến thế nhỉ?). Nghe mình nói thế xong, hai đứa giục cuống lên. Con bé Heo thì bảo: “Gọi điện cho con bò đi tỷ tỷ ơi!”. Thằng S3 thì dậm doạ: “Gọi rủ hắn đi chơi giao thừa đi kẻo hối hận về sau”. Mình lưỡng lự. Tự nhiên bao hào khí ngùn ngụt mấy hôm trước vênh váo với con Thuỳ đi đâu hết. TIO à, hoá ra mày cũng chẳng dũng cảm như mày tưởng đâu!

18h30’, cơ quan sắp đóng cửa, mọi người lục tục về gần hết. Ai cũng có chương trình riêng cả. Mình vẫn nán lại chat nốt với hai đứa, hờ, chúng nó chắc cũng sắp bye bye mình để đi chơi rồi. Con bé Heo lại giục mình gọi điện. Ờ, đang vào mạng thế này thì gọi làm sao được! Có cái điện thoại chính dưới phòng cụ Hải béo thì cụ ý về, khoá cửa mất rồi còn đâu! Mình lần lữa bảo nó: “Tí nữa chị sẽ gọi”. Con bé kêu ầm ầm với mình thế nào nhỉ? “Đợi đến tí nữa thì người khác chăn mất bò rồi!” Ừ, chăn mất rồi thì sao? Có sao đâu?! Chẳng ảnh hưởng đến hoà bình thế giới! Về thôi TIO ơi, ngủ một giấc cho đã thèm. Dạo này mình mất ngủ hơi nhiều.

18h50’, đi qua phố Ngọc Khánh về nhà. Không hiểu sao hôm nay mình không có hứng thú đi dọc Kim Mã – Núi Trúc. Đường Kim Mã thẳng quá, nhiều cây quá, và rồ man tích quá, mình đi qua đấy vào lúc này thì dễ nghĩ linh tinh lắm. Qua chỗ Cosmos Bowling, chà, cuối năm có khác, xe cộ xếp nườm nượp, chắc thiên hạ đi chơi bowling giải đen. Mình thì sẽ về nhà, chui vào chăn, nghe Monteverdi và ngủ! Đi qua một bốt điện thoại công cộng. Bất giác cho tay vào túi. Cái thẻ gọi 50.000 vẫn còn nguyên, nhẵn nhẵn, ấm ấm. Vòng xe lại, bấm số… 0903… lắng nghe tiếng tút tút, giọng hắn alô đầy tự tin, mình cảm thấy hụt hơi… Rồi mình cũng quát ra được một câu: “Có đi chơi không?”

11h đêm 31/12

Tại sao hắn không từ chối nhỉ? Nếu hắn từ chối thì mình đã không mất ngủ như thế này. Ôi zời, cái trò dò mìn này khó quá đi mất! Thôi, chơi Lines vậy, đỡ mất công suy nghĩ nhiều, đầu óc phải nghĩ đến việc khác! Tối nay mình đã làm gì thế không biết?

Mình đã quát ra một câu hỏi vừa cộc lốc vừa hỗn láo trống không, thế xong HN nói gì nhỉ? Hình như hắn suy nghĩ đắn đo một lúc. Rồi hắn ừ ừ. Rồi thế nào nữa nhỉ? Mình hẹn hắn 8h, dập máy và phi ngay về nhà. Đầu gội rồi, móng tay cắt rồi, à, còn quần áo chưa sửa soạn (các bác thông cảm, em không biết làm dáng nên vấn đề chuẩn bị ngoại hình tả mãi cũng chỉ được đến thế thôi ạ!) Cái áo khoác trắng này có cần phải là không nhỉ? Thôi, kệ, là ủi gì cho tốn điện!

8h10", mình leo lên ngồi sau xe hắn, lượn lờ mãi chả biết đi đâu. E hèm, giở cái giọng ngọt ngào nhất có thể để nói chuyện với hắn. Ô, hoá ra tên này chưa ăn tối. Mình dẫn hắn ra hàng xôi vỉa hè gần khách sạn Bàn Cờ. Nhìn hắn ăn xôi trông y như con mèo xám nhọ nhà mình ăn vụng cá ý. Xôi còn dính cả bên mép.

Đang ăn, tự nhiên hắn đưa cho mình cái di động, kêu là có cái tin nhắn của bạn ở tp.HCM trông hay hay. Hừ, tưởng gì, hoá ra là hình hai người kiss nhau với dòng chú thích là em yêu anh. Chắc tên này muốn nói một cách vi tế (tức tinh vi và tế nhị) với mình là hắn có đối tượng rồi. Nhìn cái tin nhắn lần nữa, cười một cái nào, nụ cười của mình hình như ngô nghê lắm thì phải.

Rồi thế nào nữa nhỉ, ờ, phải rồi, mình và hắn qua Casablanca ngồi uống trà. Giời đất gì mà rét bét nhè con cá mè thế này! Cái quán bên cạnh thì nhạc sống ông ổng từ Chân tình tay tình cho đến Người Hà Nội. Chả biết làm gì, ngồi nhìn ra đường, nghe hắn nói mấy chuyện văn chương chữ nghĩa. Lan man thế nào rồi mình kể cho hắn nghe mấy chuyện buồn hồi bé. Lại mấy câu động viên an ủi xưa như trái đất lên rêu!

Ngoài đường có đám đâm nhau. Nhẹ nhàng thôi! Ngày tết, người ta cũng không có hứng thú cãi cọ để mình xem. Nhân vật bị đâm hình như cũng chả đau đớn gì mấy, đứng lên dựng xe đi ngay. Hình như từ hồi biết đi xe máy đến giờ mình chưa xoè lần nào, chỉ đâm một lần sứt chân vài ngày. Ờ, nhưng nếu mai tự nhiên có cái xe nào đấy tông vào mình thì sao nhỉ... Tên HN đang ngoái cổ xem TV. Nhạc bài này quen lắm, hình như là Hurricane của Scorpions. Rock U like the hurricane, mình là metalhead cơ mà! Nhìn thẳng vào cái đầu nghênh nghênh của hắn và bảo: "Một tháng trước đây em thích anh lắm". Phù, hoá ra nói ra câu đấy cũng chả có gì ngượng mồm lắm! Mặt mình thậm chí cũng chả biến sắc!

Mình nói thế, hắn phản ứng thế nào nhỉ? Hắn lắp bắp cái gì đấy về sự hào nhoáng bên ngoài của những người đi làm đã tạo nên sức hút gì đó với các cô gái trẻ! Gớm, anh cứ làm như từ xưa đến nay em chơi với toàn trẻ con không bằng! Rồi cả mình và hắn đều vội vàng lảng sang chuyện khác. Chuyện công việc, học hành, chuyện trên TTVN... Mình vẫn ngồi so vai rụt cổ nhìn ra đường, dù bạo đến mấy thì mình cũng không thể nhìn vào gọng kính hắn lúc này... Hắn thì vẫn ngồi rung chân, mũi giày chạm cả vào giày mình... Trời ơi, à không, đất ơi, giá mà đất nứt ra một khe nhỉ? Hic, nhưng béo như mình thì đừng hòng lọt qua khe nào!!!

Tiếp tục đêm 31/12/2002 rạng sáng 1/1/2003

Mình thì không thể chui xuống đất. Hắn cũng không tự dưng bốc hơi. Mình nói xong, đành chăm chú xem TV và nghe nhạc. Lát sau thì mẹ hắn gọi (cám ơn bác!). Hắn chở mình về, cả hai vẫn ba hoa những chuyện linh tinh. Mình bắt đầu hát, giọng ngang ngang, chẳng ra làm sao.

Rồi cũng về đến nhà, mình ì ạch leo xuống xe, ậm ừ cảm ơn hắn, quay lưng định đi thẳng vào nhà. Tự nhiên hắn lại hỏi: "Mai có online không?" Mai công ty không làm việc nhưng mình vẫn đến được, chắc vẫn online. Trả lời như thế xong, hắn lại hỏi: "Tết ta và sinh nhật thích quà gì?". "Tiền!" - mình trả lời gọn lỏn. Cả câu hỏi lẫn câu trả lời đều ngu ngốc tệ hại!

Đi ngủ sau giao thừa một lúc, vẫn kiểu lờ đờ leo lên giường ấy, cái chăn bông ấy, vẫn là đứa con gái hay nghĩ ngợi lung tung, chẳng khác gì mọi ngày. TIO à, mày có hối hận vì đã nói ra không? Không biết nữa, ngủ đã!

Thêm Bình Luận