Chương 17
Sở vương ngồi trên hành lang sưởi nắng, đã quen với nỗi đau và sự ngứa ngáy ở cánh tay trái.
Ánh mắt của hắn bất giác đuổi theo Mộ Dung Xán. Nàng đang phơi chăn trong sân của tiểu viện. Tiểu viện này, ngoài đôi vợ chồng kia và đại phu thì rất hiếm khi có người khác bước vào. Có nhiều chuyện đều do tiểu nương tử yêu kiều yếu đuối kia tự xử lý, có lúc Dung Tranh sẽ đến giúp một tay… Có điều rất khó phân biệt đó là giúp đỡ hay là gây tai nạn.
Nhưng mà tiểu nương tử yêu kiều yếu đuối này lại thường khiến hắn phải ngạc nhiên. Rõ ràng là thiên kim được cưng chiều của Mộ Dung gia, lại làm được những chuyện thô tục… Tay chân lanh lẹ, chuyện gì cũng làm được. Từ quét dọn, phục vụ người khác, thậm chí còn nấu được thức ăn ngon.
Khí chất và thân hình thì nhu nhược như vậy… Hành động lại thoải mái, thanh thoát.
Trước khi hắn ý thức được, hai người đã cách nhau một bức màn, lại vẫn bất giác đuổi theo bóng dáng và dung nhan mờ ảo của nàng.
Tựa như… tiếng sáo quê ở quê hương của mẹ. Vừa hào tráng vừa dịu dàng, khiến người khác không nhịn được mà phải nằm xuống nghe.
Đuổi theo từ xa, dùng ánh mắt để đuổi.
Trong bức tranh tươi đẹp vẽ nàng phơi chăn ở tiểu viện, một chấm xanh đi xuyên qua hồ nước là Dung Tranh lại cực kì bắt mắt. Hắn đang cười, cười đến mức làm cho người khác phải hâm mộ, đó là một nụ cười không lo nghĩ. Đứng đối diện với Mộ Dung Xán, liên tục vẫy tay, nói gì đó, trông cực kì vui vẻ.
Mộ Dung Xán cũng cười, đột nhiên thè lưỡi với Dung Tranh, sau đó lắc đầu.
Dung Tranh giật lấy tay áo nàng cầu khẩn, cuối cùng ôm lấy nàng, cúi xuống hôn nàng.
Gió thổi làm chiếc chăn tơ lụa bay lên phập phòng, bóng dáng bọn họ cũng lúc ẩn lúc hiện.
Rất đẹp. Đẹp đến mức khiến lòng người khác phải đau đớn… Cực kì đau đớn. Khiến người khác phải hâm mộ, cực kì hâm mộ… Vừa hâm mộ lại vừa đau đớn.
Hắn lặng lẽ đứng dậy, đi về phòng, nằm xuống, nhắm mắt lại.
“Nào!” Mộ Dung Xán nắm chặt cánh tay không an phận của Dung Tranh, “Được voi đòi tiên!”
Dung Tranh bất mãn dừng tay, sau đó lưu luyến tựa vào bộ ngực mềm mại của nàng, “Cha khen ta đó! Nàng cũng phải thưởng ta chứ…”
“Khen là khen chàng, vì sao ta phải thưởng?” Mộ Dung Xán trợn mắt lên nhìn hắn, nhưng cũng tò mò, “Cha khen gì chàng?”
Dung Tranh ưỡn ngực, nói với vẻ rất thông thái, “Ta vượt qua lần kiểm tra rồi, cha không thể bắt được lỗi gì. Ông ấy nói ta là trẻ con dễ bảo [1] đó!”
… Đó cũng được xem là khen ư? Thưa ngài, tiêu chuẩn của ngài còn có thể thấp hơn được không…?
“Lại nói, ta dốc hết sức lực như thế còn không phải vì áo phượng của nàng sao?” Tay của hắn lại không an phận, “Nàng nói đi, có đáng thưởng không nào…”
Mộ Dung Xán đẩy hắn ra, giơ ngón giữa lên.
Dung Tranh không hiểu ý nghĩa của động tác này, nhưng Mộ Dung Xán chỉ nói mơ hồ rằng cái này không có ý tốt. Nước miếng của hắn bắn vào má Mộ Dung Xán, tức giận õng ẹo y hệt một đứa trẻ.
“Bỏ ra!” Mộ Dung Xán vừa buồn cười vừa bực mình, “Đã sắp làm cha đến nơi rồi còn trẻ con thế này…”
Vừa chạm đến chủ đề này, cả hai đều thoáng cứng người.
“Chàng có…” Mộ Dung Xán mới hỏi được một nửa, đã bị Dung Tranh hung dữ ngắt lời, “Không có”.
Mộ Dung Xán muốn né ra, tay chân Dung Tranh lại quấn đến, tùy tiện ngồi bệt xuống đất, chết cũng không buông.
“Làm gì thế? Bỏ ra!” Mộ Dung Xán quát khẽ.
“Không muốn không muốn không muốn không muốn!” Hắn liều chết, vùi đầu vào xương quai của Mộ Dung Xán, “Nói gì cũng không!”
Không có ai khác, chỉ có hắn và A Xán… Hóa ra lại tốt đẹp như vậy. Vốn hắn rất lo lắng, luôn sợ bị người khác phát hiện, khiến cả nhà bị họa diệt vong. Nhưng mà ở cùng một chỗ với A Xán… Khi ở cùng một chỗ với chỉ mình A Xán, hắn lại chẳng cảm thấy gì hết.
Sau khi A Xán cười với hắn, cả thế giới đều sáng bừng lên. Hắn thấy hắn có thể làm được mọi thứ, không còn gì đáng sợ nữa.
Bởi vì một đại tỷ thông minh dũng mãnh như vậy lại mỉm cười dịu dàng với hắn.
Như vậy, thật sự có thể bỏ được sao? Trong lòng Mộ Dung Xán có một cảm giác ngỡ ngàng cực kì bi thương.
Thế này có tính là tình yêu cô trò không? Hay là cái loại ảm đạm tuyệt vọng kia? Cố gắng tránh, cuối cùng vẫn không tránh được.
Phải làm sao đây?
“Chàng đừng sờ lung tung… Bỏ ra!” Nàng thật sự tức giận, “Từng đυ.ng vào người khác thì giờ đừng đυ.ng vào ta! Bẩn quá!” Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được.
“Ta không có!” Dung Tranh đau khổ nói, “Nàng cũng không biết ta khổ sở thế nào… Nàng chỉ để ta hôn, cũng không chịu…”
“Thế đứa con trong bụng Liễu di nương thì tính sao?!” Mộ Dung Xán tức giận.
Dung Tranh vốn muốn bao biện, bỗng nhận ra má Mộ Dung Xán ươn ướt. Hắn khẽ lùi lại, kinh ngạc nhìn A Xán vốn luôn dũng mãnh mà giờ mặt đẫm nước mắt.
Hắn rất muốn nói, ta không có lỗi. Nhưng nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng lại không thể nói nên lời.
Rất khó chịu rất khó chịu, thế nhưng cũng vui vẻ, vui đến sắp phát điên rồi. Đó là A Xán của ta, của ta.
“Ta sai rồi.” Hắn cẩn thận nói, lấy khăn lụa ra lau nước mắt hộ nàng, “Sau này ta không dám nữa… Được không? Nàng tin ta một lần đi… Được không?”
“Ta không muốn!” Mộ Dung Xán hung dữ giật chiếc khăn.
“Đừng thế mà… Nếu ta tái phạm, nàng đánh ta là được… Nàng đánh sao thì đánh, ta không phản kháng, có được không?”
“Ta đây không muốn!” Mộ Dung Xán càng hung dữ hơn.
“A Xán, được rồi… Đừng nói không muốn…”
“Ta muốn bỏ chàng!”
“Ta sẽ đốt thư bỏ chồng.”
“Chàng dám!?”
“… Mặc dù ta rất sợ nhưng vẫn sẽ đốt. A Xán…”
Tiểu thụ ngu ngốc cặn bã thất công tử học được một điều. Sau khi A Xán khóc, nhất định phải thừa thắng tiến lên. Bất khả chiến bại, bách chiến bách thắng.
Có điều sân nhà vẫn hơi lạnh, may mà phơi chăn, nếu không thì đúng là dập đầu đến sợ.
- Chú thích:
[1] Trẻ con dễ bảo: ý khen tương lai có tiền đồ, có năng lực.