“Ngươi chính là Phùng Uyển Dung?”
Ngồi ở trên ghế đầu là một nữ tử ăn mặc vô cùng xa hoa, vừa thấy nàng đến không nhịn được mà kinh hô.
Phùng Uyển Dung bị dọa có chút hoảng sợ!
Nữ tử này hẳn là Cao Xương công chúa đã mời nàng vào trong cung ngắm hoa. Vì sao mới nhìn thấy nàng đã kích động như vậy?
“Thần nữ Phùng Uyển Dung thỉnh an công chúa.” Nàng thấy y phục của nữ tử này hoa lệ, càng thêm chứng thực thân phận của nàng ta.
Cao Xương công chúa thấy dung nhan của nàng, không nhịn được mà hít thở một hơi. Nàng đã hiểu được vì sao Nguỵ lang lại dễ dàng bị mê hoặc như vậy. Quả thật là yêu nữ.
Cao Xương nhanh chóng điều chỉnh lại gương mặt tươi cười, giơ tay nói: “Ban ghế ngồi!”
Phùng Uyển Dung ngồi ở một bên, trong lòng thấp thỏm bất an, trong lòng nàng cảm thấy vị công chúa này đối với mình không có hảo ý.
“Ngụy lang ngày thường ở nhà sẽ làm cái gì?” Cao Xương uống một ngụm trà, ngữ khí đạm nhiên nói.
Ngụy Tranh? Công chúa vì cái gì đột nhiên hỏi thăm Ngụy Tranh?
Nhưng nàng làm sao mà trả lời được. Nguỵ Tranh ở nhà thích nhất chính là đổi đủ phương thức đa dạng mà thao nàng.
Chuyện này thật sự có điểm khó có thể mở miệng, Phùng Uyển Dung đỏ mặt, đành phải nói: “Thế tử gia không thường ở nhà, thϊếp cũng không nhiều lần thấy hắn.”
Thϊếp… Danh xưng này như cắm một cái gai trong lòng Cao Xương. Nàng ta thấy Phùng Uyển Dung mặt mày tươi sáng, tràn đầy sức sống, biết nàng nhất định là nói dối!
Hận! Nàng rất hận!…
“Công chúa vì sao hỏi thϊếp cái này?” Phùng Uyển Dung cả gan hỏi.
Cao Xương thấy nàng cái gì cũng không biết, liền bày ra tư thế của chủ mẫu, kiêu căng nói: “Bổn cung bốn tháng nữa sẽ được gả vào Nguỵ phủ, trở thành chính thê của hắn. Cho nên ta muốn tìm ngươi để tìm hiểu cuộc sống, sinh hoạt hằng ngày của Nguỵ lang.”
Nguỵ Tranh chưa từng nói cho Phùng Uyển Dung biết chuyện này.
Cao Xuong thấy thần sắc nàng vẫn bình tĩnh như vậy, một chút phản ứng cũng không có. Đây không phải kết quả mà nàng ta muốn. Phùng thị nữ chẳng lẽ không nên kinh sợ mà quỳ xuống, hướng nàng thỉnh an sao!
Nàng như vậy không hề cung kính không biết tôn ti, hiển nhiên là đã bị Ngụy Tranh sủng lên trời…
“Người đâu. Dâng trà Long Tỉnh lên.”
Cao Xương sai người đưa trà. Thật nhanh đã có cung nữ dâng lên.
Phùng Uyển Dung cẩn thận tiếp nhận, ngoan ngoãn uống một ngụm, cảm thấy hương vị rất ngon, liền một hơi uống hết. Ngay sau đó nàng liền không làm chủ được mà ngã xuống.
Ly trà này là ám hiệu riêng của Cao Xương cùng tỳ nữ trước đó.
Nếu như là phổ nhị, đại biểu bình an không có chuyện gì.
Nếu như là trúc thanh, tức là nàng có ý muốn dạy dỗ.
Còn nếu như là long tỉnh, chính là muốn lấy mạng người khác.
Cao Xương đứng lên, dạo bước đến bên người Phùng Uyển Dung không dậy nổi kia.
Cao Xương nàng là công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, từ nhỏ đã nhận được muôn vàn che chở, sinh ra đã là nữ nhân cao quý nhất. Không chỉ có thế, dung mạo nàng cũng là nhất đẳng trong cung. Những phi tần hậu cung đó chưa có ai có thể vượt qua nàng. Nàng chưa từng thua ai. Đến hôm nay, được nhìn thấy đệ nhất mỹ nhân Thịnh Kinh trong lời đồn, nang mới biết mình cũng có lúc thua kém người khác.
Phùng Uyển Dung giống như một viên dạ minh châu, chiếu sáng, làm người khác ghen ghét vô cùng. Cao Xương một giây cũng không muốn giữ lại mạng của nàng. Nàng sống trên đời này, chỉ muốn một mình bá chiếm Nguỵ Tranh, không cam lòng chia sẻ cùng người khác.
“Đưa chủy thủ cho bổn cung!” Cao Xương ra lệnh. Tỳ nữ xoay người nhanh chóng đi tìm chủy thủ.
“Công chúa làm gì vậy?” Ma ma tiến lên một bước nói.
“Ma ma còn muốn hỏi?” Cao Xương nhìn về phía ma ma, chỉ tay về phía Phùng Uyển Dung đang nằm trên mặt đất.
“Yêu nữ này làm sao còn có thể lưu lại trên đời. Bổn cung muốn rạch nát khuôn mặt àng, chặt đứt hai vυ" của ả, gϊếŧ chết ả ta.”
Ma ma đối với Cao Xương đang cuồng loạn thở dài một hơi, “Thế tử gia biết chuyện sẽ cực kỳ thất vọng với công chúa mất”
“Cũng tốt hơn là để yêu nữ này lưu lại, làm bổn cung tức giận.”
Ma ma lắc đầu nói, “Công chúa, gϊếŧ người không nhất định phải dùng tay mình.”
Cao Xương trong nháy mắt bị tỉnh táo trở lại. Một ý tưởng độc ác loé lên trong đầu nàng, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi là nói… mượn đao gϊếŧ người. Ha ha ha ha.”