Chương 44.2: Mượn dao gϊếŧ người

Trung Chi tộc, nắm trong tay mười tỉnh phía nam.

Ngoại trừ Nhị hoàng tử, các vị hoàng tử khác đều bo bo giữ mình, không hề có ý định tiến tới. Ví dụ như tam hoàng tử Tần Diệp, mỗi ngày đều đắm chìm trong nữ sắc cùng rượu mạnh. Số nữ nhân trong cung bị Tần Diệp đùa chết đã sớm đếm không xuể.

Các vị hoàng tử vốn đã có Vương phủ riêng. Nhưng tình hình hoàng đế hiện tại sức khỏe không tốt, có thể băng hà bất cứ lúc nào, nên bọn họ hiện giờ đều ở trong cung tẫn hiếu.

Tần Diệp cùng tỳ nữ ở tiền điện điên loan đảo phượng một hồi, uống đến say khướt được các mỹ nhân đỡ vào trong phòng ngủ. Hắn hôn nữ tử bên cạnh một cái nói: “Bổn vương hôm nay muốn cùng ngươi thị tẩm. Hầu hạ ta cho tốt, ta sẽ nâng ngươi lên làm trắc phi. Hầu hạ không tốt, liền gϊếŧ chết, ném ra ngoài cho chó ăn.”

Nữ tử đấm đấm ngực hắn, trên mặt thẹn thùng, nội tâm sợ hãi đến cực điểm. Vị vương gia này có chuyện gì tàn bạo mà chưa từng làm qua.

Đi vào buồng trong, Tần Diệp ngồi xuống giường. Hai tỳ nữ cúi xuống giúp hắn tháo giày ra. Hắn lại phát hiện dưới chăn gấm có một nữ nhân đang nằm ngủ. Hắn kéo một góc chăn gấm xuống, lộ ra gương mặt nhỏ khuynh thành tuyệt sắc.

“Bổn vương uống nhiều quá, đã hơi hoa mắt rồi.”

Hắn cười cười xoa mắt, nhìn lại một lần nauwx. Thất ự có một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp đang nằm đó. Cái miệng nhỏ khẽ nhếch, hai cánh môi xinh đẹp như hoa hồng.

“Đều cút hết cho ta.” Hắn đá văng hai tỳ nữ kia. Chúng tỳ nữ thấy vậy vội vàng rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Tần Diệp cùng Phùng Uyển Dung.

Hắn say xỉn nói với nàng: “Không biết vị tiên tử nào hôm nay giá lâm đến phủ của ta. Bổn vương nguyện đem toàn lực phục vụ tiên tử, không uổng công một lần tiên tử ghé xuống thăm nhân gian.”

Hắn cúi người xuống, muốn hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia.

Sau cổ liền tê rần. Còn chưa hôn được mỹ nhân, Tần Diệp đã bị đánh ngất.

Một nam tử mặc đồ đen che mặt xuất hiện ở trong điện. Đây là tử sĩ Nguỵ Tranh sắp xếp ở trong cung, thường ngày che giấu dưới thân phận thị vệ của hoàng cung, không vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được bại lộ. Lần này vì muốn bảo vệ nữ nhân của thế tử gia, không thể không ra tay.

Hắn đi vào, kéo một góc chăn, muốn đem Phùng uyển Dung cứu ra. Nhưng khi thấy bả vai trần trụi của nàng, hắn liền hiểu nàng không có mặc y phục bên trong, đành phải đem người quấn vào trong chăn, khiêng lên vai trốn đi.

Tử sĩ đối với địa hình trong hoàng cung rõ như lòng bàn tay, vào như không có gì. Cho nên chỉ cần vận dụng khinh công phi nước đại ở trên nóc nhà ngói lưu ly, một lát là có thể rời khỏi hoàng thành.

Ngũ hoàng tử Tần Nghị đang ở trong phòng phẩm trà, bỗng nhiên nghe được trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh dẫm đạp cực nhẹ. Thanh âm kia người bình thường phân biệt không ra, hắn lại là người biết võ, ngũ cảm nhạy bén.

Hiện giờ trong cung sắp có biến hoá, một chút động tĩnh cũng không thể buông tha. Hắn lập tức lấy kiếm treo ở trên tường, thi triển khinh công đuổi theo.

Tần Nghị đuổi theo người nọ, phát hiện đó là một nam nhân áo đen, trên vai có vác theo một cái chăn gấm, bên trong hiển nhiên có giấu người.

“Đứng lại!” Tần Nghị đã đuổi theo, rút kiếm hướng về phía trước.

Tử sĩ cùng hắn giao đấu một phen. Tần Nghị hướng mũi kiếm vì phía người trong chăn, khiến cho tử sĩ sợ hãi buông tay, vì để tránh nàng bị thương, đành phải đem nàng ném về phía Tần Nghị, sau đó xoay mình chạy đi.

Tần Nghị thuận tay tiếp được cái chăn gấm kia. Gương mặt của người trong chăn lộ ra, dưới ánh trăng kỳ ảo cực kì mê người, tựa như tiên tử lại tựa như yêu tinh. Hắn ngây người một chút, lại nhìn quanh bốn phía, không còn thấy thân ảnh của tử sĩ kia đâu.

Tần Nghị thân thủ nhanh nhẹ đem nàng về giấu ở trong cung, không muốn người khác phát hiện ra nàng.

Phùng UYển Dung bị đặt ở trên giường. Nam tử nắm lấy một góc chăn kéo ra.Cơ thể mỹ nhân trần trụi ngay lập tức hiện ra trước mắt.

Nếu như gương mặt kai chỉ khiến hắn thất thần một lát thì khối cơ thể này có thể khiến bất kì một nam nhân nào dễ dàng vì nàng điên cuồng, không tiếc sa chân vào ma đạo.

Tần Nghị cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ của bản thân. Ánh mắt hắn nhìn thấy kim châm trên núʍ ѵú của nàng. Hắn biết mấy hào môn công tử trong kinh thành sẽ có cất giấu súc nô, chơi đùa đa dạng.

Mỹ nhân tuyệt mỹ như vậy, nhưng lại là một tính nô đê tiện.

Hắn lấy ra một cái Tây Dương kính*, cầm lấy núʍ ѵú của nàng kiểm tra, một bên thấy chữ tiện, một bên thấy chữ nô. Hắn lại mở hai chân nàng ra, kiểm tra kim châm trên hoa hạch, thấy một chữ Nguỵ.

*kính lúp

Ánh mắt hắn quay lại ngắm nhìn gương mặt nhỏ kia, vài phần thông thấu lại vài phần nghiền ngẫm nói: “Nguyên lai là ngươi a.”