Chương 8

Editor: Lăng Hàn (琅寒)

Có câu tục ngữ nói rằng "Nhà dột thì lại gặp mưa xối xả". Nhung Dật đã mất ngủ gần cả đêm. Anh trằn trọc, nhắm mắt lại trong đầu lại hiện lên đoạn đối thoại giữa anh và Trần Kha Nghiêu trên bãi đỗ xe. Bây giờ khi nhớ lại, ngoài sự tức giận và sự không cam lòng, anh còn cảm thấy hối tiếc mạnh mẽ.

Anh cảm thấy rằng trong trạng thái tâm tình kích động ngay cả mắng người khác cũng không có lực sát thương, trong tình huống đó có nhiều cách tấn công tốt hơn mà anh có thể lựa chọn. Nếu có cơ hội làm lại, anh chắc chắn có thể làm Trần Kha Nghiêu xanh mặt từ đầu đến chân.

Không, nếu có thể làm lại, anh sẽ quay về ngày gặp đầu tiên. Khi Trần Kha Nghiêu hỏi anh có muốn đi cùng xe hay không, anh nên nhăn mặt một cái trước mặt anh ta rồi nói với anh ta "Gã đồng tính chết tiệt, tránh xa tôi ra một chút đi".

( Lời của editor : câu này của Nhung Dật nói về việc Trần Kha Nghiêu thích alpha x alpha trong thế giới ABO, Nhung Dật với Trần Kha Nghiêu đang có hiểu lầm, tổn thường nhau )

Vậy là anh lăn qua lăn lại trên giường đã một trăm tám mươi lần, ý thức vừa mơ hồ, trời đã sáng.

Khi anh vùng dậy bằng sự kiên nhẫn của ý chí, anh phát hiện ra một chuyện đáng buồn đặc biệt. Thẻ căn cước của anh mất rồi.

Nhung Dật nhớ hơi mờ mịt rằng lần cuối cùng anh lấy ra thẻ căn cước là trên xe của Trần Kha Nghiệu. Sau đó, tâm trạng anh đã biến đổi mạnh mẽ và nhiều chi tiết trong quá trình đó đã trở nên mờ nhạt trong ký ức. Bây giờ, dù cố gắng nhớ lại thế nào, anh cũng không thể nhớ chắc chắn liệu mình đã nhặt thẻ căn cước và để nó vào túi hay không.

Nếu như nó rơi trên xe của Trần Kha Nghiêu, thì thật khó xử. Để lòng mình vào chỗ của Trần Kha Nghiêu, Nhung Dật nghĩ rằng nếu anh nhặt được thẻ căn cước của Trần Kha Nghiêu, anh nhất định sẽ không do dự mà bẻ gãy sau đó vứt đi. Hơn nữa, hôm qua trên đường về nhà, anh đã chặn tất cả các phương tiện liên lạc với người này.

Đến lúc này, anh chỉ có thể dành thời gian để làm lại thẻ.

Nhung Dật đi vào công ty với gương mặt u ám, nhưng phát hiện cả văn phòng đều tràn đầy không khí vui vẻ và thoải mái. Nhờ sự cứu giúp của anh, mọi người đã có chút thời gian để thở phào, và ngày hôm qua, họ đã nghỉ đúng giờ sau một thời gian dài. So với thời gian khốc liệt trước đó, mọi thứ tự nhiên đã được xoa dịu nhiều.

Chỉ có Nhung Dật,lúc anh chìm trong tình yêu ngọt ngào vui vẻ, thì mọi người đau khổ. Bây giờ, trong khi mọi người đang hưởng thụ sự thoải mái, anh chỉ còn lại nửa hơi thở.

"Ồ, sao mắt thâm đen thế?" Một đồng nghiệp Omega duy nhất trong văn phòng, sau khi thấy anh, cô ấy nhanh chóng hiện ra một nụ cười kỳ lạ. "Đêm qua làm gì vậy?"

Nhung Dật cười khẩy, không đáp lại.

Giới tính của anh trong công ty không phải là bí mật. Trong nhóm hiện tại, ngoài anh là người độc thân chỉ còn hai Beta và Omega đang nói chuyện với anh. Em gái Omega này họ Trương, khi cô vừa gia nhập nhóm, cô nhìn thấy Nhung Dật vẫn có thể đỏ mặt ngượng ngaùng, nhưng sau khi quen nhau, họ thường xuyên đùa giỡn và phát cuồng với nhau như những ngôi sao Alpha đầy hormone. Hiện tại, cô đã xem anh như chị em.

Nhung Dật có bạn trai, tự nhiên anh không thể kiềm chế mà muốn tìm người để chia sẻ niềm hạnh phúc. Ngày hôm qua, trước khi ra về, anh còn đặc biệt chào hỏi tiểu Trương, mặt đầy tự hào, giơ ngón tay V ra và nói rằng anh sẽ đi hẹn hò với bạn trai, còn những người không có người yêu thì nên về sớm để nghỉ ngơi và tích lũy năng lượng. Nhưng không ngờ rằng anh đã đào một cái hố cho chính mình.

Tiểu Trương giờ đang nhìn anh từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, và không ngừng phát ra tiếng "chậc chậc chậc".

" Bạn trai của anh có chút lợi hại nha," cô cười hì hì , "Xem bộ dáng này thì phải nghỉ ngơi thật tốt chứ ?"

"Ừ," Nhung Dật trả lời mà không hề biểu lộ cảm xúc, "Anh ta đã bị xe đâm chết tối qua, nên tôi bận rộn đi tiễn đưa anh ấy."

Tiểu Trương im lặng.

Nhung Dât vỗ nhẹ vào bàn làm việc của cô ấy: "Thời gian gấp gáp, hãy bắt đầu làm việc ngay thôi."

Mặc dù có mối quan hệ riêng tư tốt, nhưng Nhung Dật vẫn là cấp trên của cô. Tiểu Trương tò mò, nhưng khi nhìn thấy anh hắc khí bao trùm, cô cuối cùng cũng không dám hỏi tiếp.

Trưa đi lấy đồ ăn ngoài cửa, anh gặp cô nhân viên tiếp tân trước đó và cô ấy vui vẻ chào hỏi anh.

"Hôm nay chàng trai đẹp trai không đến đưa cơm cho anh à?"

Nhung Dật cảm thấy ngột ngạt.

"Có chuyện gì vậy?" Cô gái đó nhận ra không khí có chút khác thường,

"Anh ta................."

"Anh ta đã được hỏa táng," Nhung Dật nói.

Sau khi nói xong, anh mang hộp cơm và trở về văn phòng, để lại cô gái đó đứng im tại chỗ, không dám mở miệng.

Sau một số lần, trong thời gian ngắn, toàn bộ công ty đã biết rằng Nhung tiên sinh, người mãi muốn tìm người lập gia đình, đã trở lại mùa đông sau một mùa xuân tươi sáng.

Nhung Dật từ trước tới nay đã có một thần thái mạnh mẽ, khi anh buồn bực, người ta cảm thấy lo sợ khi nhìn thấy anh, và tất nhiên không ai cố tình đến gây phiền phức.

Nhưng anh phải giao tiếp với những người từ công ty khác.

Khi Lưu Nguyên gọi điện cho anh, đặc biệt vui vẻ.

"Nhung Dật a, người đầu hói đó bảo anh có thời gian thì đến chơi một chút," cậu ta vừa nói vừa cười, "Anh chuẩn bị sẵn sàng nhé, chắc chắn sẽ đề cập đến chuyện xem mắt với anh. Có muốn anh em giúp anh điều tra xem đối tác là ai không?"

Nhung Dật trả lời rất dứt khoát: "Không cần."

"Cũng đúng," Lưu Nguyên nói, "Dù sao đi ứng phó một chút, anh đã có bạn trai rồi mà."

".........."

"Ồ, tôi thật sự rất tò mò," Lưu Nguyên nói, "Trước đây tôi quên hỏi, bạn trai của anh là Alpha phải không?"

".........."

"Sao vậy lại thẹn thùng rồi ?" Lưu Nguyên cười ha ha, "Anh như vậy càng ngày càng giống một Omega rồi đấy."

Nhung Dật cầm điện thoại mà không đáp lại, trong lòng anh tự hỏi tại sao anh đã từng thích một người như vậy, thật là ngốc nghếch.

Hai ngày sau, khi anh đến công ty khách hàng với một báo cáo tiến độ công việc, sau buổi họp, anh ta thật sự được gọi lại bởi gã đầu hói.

Gã đầu hói mời anh vào văn phòng riêng của mình và đóng cửa kỹ càng. Hắn ta quay đầu lại với nụ cười rạng rỡ, khiến Nhung Dật cảm thấy không thoải mái.

"Tiểu Nhung à," Hắn cố gắng tạo ra một biểu hiện nhã nhặn, "Tôi nghe nói rằng cậu vẫn độc thân đúng không?”

Phải, và cậu cũng là một Omega, mọi người trong công ty chúng ta đều biết, họ chưa nói với hắn sao ?

Nhung Dật trợn tròn mắt, nhưng vì công việc và cả đội ngũ dưới quyền vẫn phụ thuộc vào sự ủng hộ của gã đầu hói này, anh tạm thời nén lại cảm giác không thoải mái và cười gật đầu.

"Người trẻ, không thể chỉ lo công việc, cũng nên nghĩ về vấn đề cá nhân trong thời gian này," gã đầu trọc nói, "Tiểu Nhung, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Ông ta nghĩ tôi không muốn à! Ông không xem xét xem tôi gặp phải những Alpha loại nào! Nhung Dật thở sâu và tiếp tục mỉm cười: "Tôi năm nay 26 tuổi."

"Không còn nhỏ nữa, nên bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này," gã đầu trọc nói, gật đầu và cuối cùng đưa ra chủ đề chính, "Tôi có một cháu trai, ít tuổi hơn cậu và mới tốt nghiệp đại học, rất xuất sắc. Tôi nghĩ rằng cậu và nó có vẻ hợp nhau, để tôi giới thiệu hai người quen nhau?"

Nhung Dật thực sự không thể kiềm nén được nụ cười, mặt không biểu cảm, anh hỏi: "Xin hỏi giới tính của anh ta là gì? Chúng tôi có thể không phù hợp về mặt này................."

"Cháu trai mà, tất nhiên là nam rồi," gã đầu hói nói, "Tôi còn tưởng chỉ có thế hệ cha mẹ tôi mới quan tâm đến giới tính đầu tiên, Tiểu Nhung, những người trẻ như cậu, chắc không còn quá câu nệ về vấn đề này, đúng không? Cậu và nó đều rất phù hợp trong nhiều khía cạnh."

Nhung Dật cảm thấy mình thật sự thê thảm.

Bị một Alpha lừa dối tình cảm, ngay sau đó lại phải đi hẹn hò với một Omega khác để đảm bảo tiến triển dự án của công ty. Công việc quá bận rộn, anh phải tìm thời gian để làm lại thẻ căn cước tại cục cảnh sát. Thêm nữa, anh phát hiện rằng sự tổn thương mà cuộc tình ngắn ngủi kia mang lại cho anh lớn hơn nhiều so với tưởng tượng. Mặc dù quen nhau không lâu, sự hiểu biết giữa hai người hoàn toàn không thể coi là sâu sắc, số lần hẹn hò cũng rất ít. Nhưng khi tỉnh dậy, ký ức lại trở nên đáng sợ hơn và luôn quay lại vào thời điểm không thích hợp. Trên đường về nhà sau giờ làm, anh thấy một chiếc xe cùng loại với xe của Trần Kha Nghiêu. Và khi về đến nhà, một cái khăn tay từng tưởng là rơi trên xe của Trần Kha Nghiêu lại còn đặt trên bàn. Ngày hôm sau đến công ty, ngay khi bước chân vào cửa, anh nhớ lại Trần Kha Nghiêu đứng ở đây cách đây không lâu, cười đem cơm chiều cho anh. Buổi chiều, anh xin nghỉ để đi cục cảnh sát, lấy số thứ tự và ngồi trong phòng chờ, lại nhớ về hình ảnh ngày gặp nhau lần đầu.

Mỗi lần đi đến cổng khu phố, anh luôn tự nhắc bản thân, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh hôn ai đó. Anh vẫn nhớ cảm giác đó. Mềm mại, ấm áp, ngọt ngào, mang theo đam mê và hương thơm làm cho người ta mê đắm. Chỉ cần trải qua một lần là chắc chắn sẽ nghiện. Cho đến cuối tuần, anh đến rạp chiếu phim, đứng ở quầy bán đồ ăn, nhìn vào tủ kính chứa bắp rang, ngón tay như được nhuộm lên nhiệt độ ấm áp của sự thân mật trong sự nhầm lẫn. Vô số mảnh vụn, dễ dàng được kích hoạt. Nhưng tất cả những cảm giác hạnh phúc từ trước đây giờ đều trở thành một sự châm biếm. Một Omega như anh, có lẽ mãi mãi không thể có được tình yêu lý tưởng trong mơ của mình. Tại sao anh không giống như những Omega bình thường? Sinh ra xinh xắn, dễ thương, thoạt nhìn khiến người ta muốn che chở, có thể kí©h thí©ɧ bản năng bảo vệ của Alpha bình thường, không gây ra hiểu nhầm cho những con người kỳ lạ với xu hướng tìиɧ ɖu͙© lạ lùng. Phải chi anh giống như chàng trai đang mặc áo khoác màu nhạt, đang nhìn xuống và gọi điện thoại không xa đó. Khi Nhung Dật đang suy nghĩ như vậy, chiếc điện thoại trong túi bất ngờ rung lên. Sau khi nhấc máy, giọng nói của chàng trai trong tầm nhìn của anh trùng khớp hoàn hảo với âm thanh trong tai.

"Xin chào, anh Nhung phải không? Tôi đã đến, anh đang ở đâu?"

"...Ở phía sau cậu." Sau khi nói xong, nhìn thấy đối tượng xem mắt hôm nay quay lại, sau đó lập tức mở to đôi mắt. Sau khi nhìn thẳng vào nhau, Nhung Dật cười cười với cậu ta.

Thực ra, Nhung Dật hôm nay trông tồi tàn cả ngày. Anh đã lâu không cắt tóc và mặc quần áo cũng rất tùy tiện, không thể so sánh với vẻ ngoài trang trọng và lộng lẫy khi anh trang điểm cẩn thận như trước. Nhưng với nền tảng tốt như vậy, việc trông xấu cũng khá khó khăn. Ít nhất, ánh mắt của đối phương rõ ràng đầy sự ngạc nhiên khi nhìn anh.

"Chào anh Nhung," cậu chàng trẻ dễ thương với đôi mắt hình hạnh nhân và mái tóc ngắn nhẹ nhàng uốn cong nói và chạy nhanh đến bên cạnh anh.

"Tôi đã tự giới thiệu với anh trước đó, tên tôi là Chu Lịch." Nhung Dật cười nhẹ và nói, "Chào cậu."

Trong lòng Nhung Dật cũng có chút ngạc nhiên. Người ta không tránh khỏi đánh giá về ngoại hình của đối tượng xem mắt. Nhưng chàng trai trước mặt lại rất đẹp. Hơn nữa, có vẻ như tuổi của cậu cũng nhỏ hơn so với tuổi thật.

Trong khi Nhung Dật cảm thấy bàng hoàng, người đối diện lại... không dời mắt ra khỏi anh. "Ờm... Anh Nhung," bộ dạng của Chu Lịch trông giống đang cười, "Tôi cảm thấy như chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó.”