Edit: Bối XuChương 28: Anh chỉ ngủ trên giường tôi, đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Buổi sáng hôm sau.
Lúc Phong Dịch tỉnh dậy đã có chút ánh sáng lọt qua khe cửa sổ. Anh quan sát xung quanh, cảm thấy căn phòng này rất lạ. Đây không phải nhà của anh. Phong Dịch đột nhiên thấy rùng mình, anh ấn thái dương, cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn một chút. Có tiếng Giang Kiều từ ngoài vọng vào "Tỉnh rồi?"
Phong Dịch ngẩn người nhìn ra cửa phòng đang mở.
Giang Kiều dựa vào cửa, trên người cô chỉ mặc một bộ váy ngủ miễn cưỡng dài đến bắp đùi, lộ ra đôi chân thon dài.
"Tối qua anh quá mệt mỏi nên ngủ ở nhà tôi." Giang Kiều chỉ giải thích đơn giản, giọng cô rất nhẹ nhàng, dường như đó cũng không phải chuyện gì lớn.
Phong Dịch nhận ra váy ngủ của Giang Kiều đã được đổi, anh vô thức sờ áo sơ mi trắng của mình. Vẫn may cúc áo vẫn được cài chỉn chu, không có dấu hiệu bị cởi ra. Anh nâng mắt nhìn bộ âu phục trong tay Giang Kiều.
"Đây là bộ lần trước anh cho tôi mượn." Giang Kiều ném bộ âu phục sang cho Phong Dịch "Nhưng anh quên lấy về." Còn nửa vế "ai biết có phải anh cố ý không" cô giữ lại trong lòng không nói ra.
Phong Dịch nhận lấy bộ âu phục, một mùi hương nhàn nhạt xộc vào mũi anh. Anh biết rõ mùi hương này rất giống mùi trên người Giang Kiều. Phong Dịch xuống giường, đứng lên mặc âu phục vào. Trong tay Giang Kiều còn một chiếc thắt lưng đen. Cô thong thả bước đến trước mặt Phong Dịch "Nhà tôi không có quần áo nam, chỉ đành để anh mặc tạm áo sơ mi từ hôm qua vậy." Cô mở miệng giải thích, sau đó định đeo thắt lưng cho anh.
Phong Dịch túm cổ tay, cản động tác của Giang Kiều lại. Đáy mắt anh có chút u ám, lúc nhìn Giang Kiều còn mang theo tia bức bách.
Đuôi mày của Giang Kiều nhướn lên, cô vươn tay, thành thục hoàn thành động tác đeo thắt lưng rồi nở nụ cười mê hoặc lòng người, trong lời nói còn pha thêm vài phần đùa giỡn "Anh sẽ không cho rằng hôm qua anh bị tôi ngủ chứ?"
Phong Dịch không trả lời. Anh vẫn cầm cổ tay Giang Kiều nhưng lực không mạnh lắm, cô cũng không chống cự nên Phong Dịch dễ dàng túm hai tay cô ra sau lưng.
Phong Dịch nâng mặt Giang Kiều, ép cô ngẩng đầu nhìn thẳng anh. Anh cúi người, hô hấp phả lên má Giang Kiều, thấp giọng cảnh cáo, cũng muốn nói cho cô biết cô không thể dùng chuyện này áp chế anh "Giang Kiều, chỉ có cô biết bí mật của tôi. Đừng quên những lời tối qua tôi nói."
Giọng nói của Giang Kiều càng mê hoặc "Phong Dịch, anh chỉ ngủ trên giường tôi, đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước."
Dứt lời, cô nhón chân lên, đến khi chỉ cách môi Phon Dịch một xăng ti mét thì dừng lại. Mùi nước hoa nhàn nhạt bao phủ hai người. Giây tiếp theo, Phong Dịch lập tức thả tay Giang Kiều, cô lại nhắm chặt thắt lưng của Phong Dịch, thay anh cài cẩn thận rồi mới dừng động tác. Lúc này Phong Dịch đã mặc quần áo chỉnh tề. Xác nhận quần áo hôm qua không thiếu món nào, anh nhanh chóng bước ra ngoài cửa, cũng không quay đầu lại.
Ngay lúc đó giọng nói của Giang Kiều lại vang lên, dù không lớn lắm nhưng vẫn văng vẳng trong không gian "Phong Dịch, anh nhớ kỹ, mật mã nhà tôi là sinh nhật của anh. Lần sau không cần gõ cửa, tự mình tiến vào." Một nụ cười mỉm trong ánh ban mai càng tôn lên vẻ xinh đẹp của cô.
Sau khi Giang Kiều gặp Lâm Yên ở quán bar, cô luôn ghi nhớ những điều Lâm Yên nói nên lập tức bắt tay điều tra bối cảnh của cô gái kia. Giang Kiều phát hiện cha của Lâm Yên từng làm việc ở tập đoàn Giang thị nhưng đã qua đời trong một tai nạn ngoài ý muốn; mẹ của Lâm Yên từng làm y tá trong bệnh viện Minh Lập sau đó bị bệnh qua đời. Dựa theo những gì báo chí đưa tin, mấy năm trước cha Lâm Yên gặp tai nạn đều là lỗi của ông. Giang Kiều suy đoán có khả năng tin tức trên báo đều không đúng sự thật, nếu không đếm đó Lâm Yên cũng sẽ không phản ứng lớn như vậy. Về phía mẹ của Lâm Yên từng làm ở bệnh viện thì Giang Kiều cũng không xa lạ gì lắm vì cô biết nguyên chủ từng ở đó một khoảng thời gian. Nhưng điều cô băn khoăn là không rõ những chuyện này có ẩn tình gì không và nó có liên quan đến việc cô bị gϊếŧ không. Cô muốn đích thân đến bệnh viện để điều tra bí mật bị che giấu.
...
Hôm nay, ánh mặt trời chói chang, Giang Kiều mặc một bộ quần áo đơn giản rồi ra khỏi nhà. Cửa vừa mở, cô bất giác nhìn sang cánh cửa sát vách vẫn luôn đóng chặt mấy giây rồi mới thu hồi ánh mắt, nhấn thang máy.
Bệnh viện Minh Lập cách nhà Giang Kiều không xa lắm, chỉ vài phút sau cô đã có mặt ở nơi đó.
Bệnh viện có rất nhiều người lui tới. Trước khi xuống xe, Giang Kiều đeo khẩu trang, hòa lẫn vào dòng người, giả bộ làm một bệnh nhân bình thường, Không gian bên trong nồng nặc mùi thuốc sát trùng, vách tường trắng tinh, ánh nắng mặt trời chiếu xuống lại càng khiến người ta có cảm giác bị kìm nén. Giang Kiều bước thẳng lên tầng trên. Đối với bệnh viện này cô có chút ấn tượng nên biết vị trí phòng thay đồ của nhân viên y tế nằm ở cuối hành lang. Trên đường đi, Giang Kiều cúi thấp đầu không để camera thu được mặt mình. Cô bước đến trước phòng thay đồ thì dừng lại. Cô quay lưng với hành lang, hành động của cô rất bình thường nên không có mấy người chú ý đến. Giang Kiều khom người vài giây, cánh cửa liền mở ra. Cô bước vào phòng, lấy tạm một chiếc áo blue khoác lên người sau đó bước ra.
Sau khi Giang Kiều hóa trang thành bác sĩ thì bước đến phòng chứa hồ sơ có lưu trữ bệnh án. Lúc đó trong phòng còn có một bác sĩ đang ngồi. Giang Kiều kiểm tra lại khẩu trang, cô cúi đầu bước ngang qua trước mặt người kia. Cô chưa bước được mấy bước, người nọ đã lên tiếng "Chờ một chút."
Giang Kiều dừng chân không tiếp tục đi nhưng cô cũng không lên tiếng nói chuyện.
"Tiểu Chu, cô để ý giúp tôi một chút, tôi muốn đi ra ngoài khoảng nửa tiếng." Người đàn ông kia mở miệng nói chuyện, rõ ràng anh ta đã nhận nhầm Giang Kiều thành một bác sĩ khác. Cô yên lặng, chỉ gật đầu coi như đồng ý. Nhận được đáp án của Giang Kiều, bác sĩ nam lập tức rời khỏi phòng, hình như anh ta có việc gấp.
Đến khi bước chân của người kia hoàn toàn biến mất, Giang Kiều nghiêng đầu, xác nhận người kia đã đi xa, cô lập tức mở máy tính. Vừa chú ý đến động tĩnh ngoài cửa, cô vừa nhập tên của Phong Dịch. Trên màn hình máy tinh xuất hiện một báo cáo. Quả nhiên đã từng có một thời gian Phong Dịch ở bệnh viện Minh Lập, hơn nữa còn trùng với thời gian cô nhập viện. Giang Kiều suy nghĩ một chút sau đó lại nhập tên Thẩm Ngôn Phóng. Dựa theo ghi chép, thời điểm cô ở bệnh viện, Thẩm Ngôn Phóng cũng không có ở đây vậy nên hiềm nghi đối với Phong Dịch lại càng cao.
Phong Dịch từng đến bệnh viện này, mẹ của Lâm Yên từng làm việc ở đây nên cơ hội Phong Dịch gặp mặt Lâm Yên là rất lớn.
Lông mày Giang Kiều nhíu chặt, cô nhanh chóng xóa hết lịch sử tìm kiếm rồi rời khỏi phòng chứ hồ sơ. Cô không ở lâu mà vào thang máy lên phòng bệnh Phong Dịch từng ở. Trong thang máy chỉ có một mình Giang Kiều. Nhìn số tầng dần tăng lên, lông mày của cô lại càng nhíu chặt.
Lâm Yên có phải ánh trăng của Phong Dịch không hay là anh ta nhận nhầm người?
Theo những gì trong sách viết thì Giang Kiều mới là ánh trăng của nhân vật phản diện nhưng bị chính nhân vật kia gϊếŧ chết. Dựa vào tình hình hiện tại, rất có thể nhân vật phản diện đã nhậm nhầm người, coi Giang Kiều là ánh trăng của hắn nhưng sau khi phát hiện ra sai lầm sẽ gϊếŧ chết cô.
Có một khoảng thời gian cô và Lâm Yên cùng xuất hiện ở bệnh viện Minh Lập, sau đó Phong Dịch nhớ nhầm, cho rằng cô là ánh trăng của cuộc đời anh.
Tấm gương trong thang máy phản chiếu khuôn mặt phiền muộn của Giang Kiều, cô bắt đầu nhớ lại chuyện đêm đó ở quán bar. Lâm Yên lên tiếng khıêυ khí©h cô mà vừa đúng lúc Phong Dịch xuất hiện ngăn cản. Giang Kiều cố gắng nhớ lại ánh mắt của Phong Dịch lúc đứng đối diện với Lâm Yên. Hình như ánh mắt của anh rất sâu lại lạnh nhạt, vô cùng bình tĩnh, chỉ thiếu một phần quen thuộc.
Trí nhớ của Giang Kiều rất tốt, cô không có khả năng quên những chuyện này. Đặc biệt là những chuyện có liên quan đến Phong Dịch cô đều nhớ rất rõ. Dù đã không gặp nhau nhiều năm nhưng dựa vào tính tình của Phong Dịch, cứ coi như anh không biết Lâm Yên nhưng không có khả năng hoàn toàn quên mất.
Chẳng lẽ trong đầu Phong Dịch không có đoạn kí ức này sao? Vậy nên lúc Lâm Yên đứng trước mặt anh anh cũng không nhận ra?
Sắc mặt Giang Kiều hơi phức tạp, giữa lúc cô đang suy nghĩ thì cửa thang máy mở ra, Giang Kiều đã đến nơi cần đến. Cô tạm không suy nghĩ tới chuyện này nữa mà bước ra khỏi thang máy. Lúc này ngoài hành lang phòng bệnh không có một bóng người, dường như có thể nghe thấy cả tiếng hô hấp.
Cô cố gắng bước thật nhẹ, ngẩng đầu nhìn số phòng bệnh. Giang Kiều đang tìm phòng bệnh Phong Dịch từng ở. Phòng bệnh cô muốn tìm nằm ở bên phải. Cô vừa bước thêm một bước, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, có một bé trai từ trong đi ra. Cửa phòng bệnh lại đóng, Giang Kiều đưa mắt nhìn cậu bé. Trên tay cậu có cầm mấy món đồ chơi, chắc là do người nhà sợ cậu quá buồn chán. Biết được trong phòng bệnh còn có người nên Giang Kiều cũng không tiếp tục tiến hành kế hoạch.
Cậu bé rất nhanh chuyển qua món đồ chơi khác. Quả cầu trên tay cậu lắc lư phát ra tiếng kêu nho nhỏ, dường như không ảnh hưởng đến bệnh nhân trong phòng.
Giang Kiều bước đến gần cửa sổ. Cô muốn lựa chọn một thời cơ thích hợp để tìm kiếm xem trong phòng bệnh có lưu lại manh mối nào không.
Gió thổi vào hành lang mang theo chút hơi nóng làm Giang Kiều thêm tỉnh táo.
Lúc này cậu bé sau lưng nhỏ giọng hô một tiếng. Giang Kiều quay đầu nhìn, quả cầu trong tay cậu bé bị rơi, gió thổi quả cầu đến dưới chân cô. Giang Kiều cúi xuống nhặt quả cầu lên, cậu bé cũng vừa chạy tới nơi. Cô mỉm cười trả lại quả cầu cho cậu "Của em."
Cậu nhé vươn tay nhận lấy, xấu hổ nói khẽ một tiếng "Cảm ơn." Hình như cậu rất ngại, nói xong liền chạy thẳng về phòng.
Giang Kiều nhìn bóng lưng của cậu bé khuất sau hành lang thì cũng đứng lên. Nhưng vừa đứng dậy cô đã cúi người nhìn vào góc nhà. Trên mặt tường sạch sẽ có viết một hàng chữ, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể thấy được.
Bước tường trắng tinh có một hàng chữ màu đen.
"LY S, mãi mãi là bạn tốt."
LY là Lâm Yên(*) còn S là Tô Dịch sao?
(*)Tên Lâm Yên có pinyin là /lín yān/ - LYPhong Dịch và Lâm Yên đều từng ở bệnh viện này, mà buổi tối kia khi Lâm Yên xuất hiện, nhân cách Tô Dịch cũng xuất hiện... Tất cả manh mối đều chỉ về một đáp án duy nhất.
Vào giờ phút này, hoài nghi của Giang Kiều đã được xác nhận. Tô Dịch chính là nhân vật phản diện sẽ gϊếŧ cô. Giang Kiều hiểu rõ, kế hoạch câu dẫn Phong Dịch của cô nhất định phải được đẩy nhanh.