Chương 29: Anh có thể để cho tôi một vị trí ở chỗ này không?

Edit: Bối Xu

Chương 29: Anh có thể để cho tôi một vị trí ở chỗ này không?

Mãi đến xế chiều Giang Kiều mới về đến nhà. Vừa về đến nơi cô đã nhận được một cuộc điện thoại do Phương Cảnh gọi tới.

"Giang Kiều, là mình."

"Ừ." Giang Kiều lạnh nhạt đáp lời.

"Cậu về nước lâu như vậy rồi mà chúng ta vẫn chưa có cơ hội gặp nhau. Không bằng đêm nay chúng ta tụ họp một hôm đi."

Giang Kiều cũng đoán được cuộc điện thoại này của Phương Cảnh là do Trác Man Nhân sắp xếp, cô đương nhiên rõ con người Phương Cảnh này tiếp cận cô vì mục đích riêng. Để biết được mục đích của Phương Cảnh, đương nhiên Giang Kiều sẽ không từ chối lời mời.

...

Bóng đêm buông xuống, Mặc thành đã về đêm.

Giang Kiều đến thẳng quán bar được hẹn. Trong quán âm nhạc huyên náo, không khí nồng nặc mùi rượu. Thần sắc của Giang Kiều bình thản tiến vào trong. Cô quan sát xung quanh một vòng thì thấy ở trong góc tối có cô gái đang ngồi. Người kia chính là Phương Cảnh. Phương Cảnh cũng vừa nhìn thấy Giang Kiều, cô ta giơ tay ra hiệu. Ánh đèn mờ ảo, không ai nhìn thấu được tâm sự được giấu dưới đáy mắt cô ta.

Lúc đi du học nước ngoài cô ta quen biết Giang Kiều. Phương Cảnh cũng biết rõ Giang Kiều là đại tiểu thư nhà họ Giang. Cha mẹ Phương Cảnh cũng mở một công ty nhưng quy mô không lớn, tất nhiên cô ta muốn tiếp cận Giang Kiều, lợi dùng đại tiểu thư này để tiến vào tầng lớp thượng lưu.

Mấy ngày trước, lúc nhận điện thoại của Trác Man Nhân, cô ta có chút kinh ngạc. Sau khi gặp mặt, bà ta để lộ trong lời nói rằng tính cách của Giang Kiều có chút thay đổi nên muốn cô ta đi thăm dò. Phương Cảnh tất nhiên đáp ứng yêu cầu này.

Nhìn thấy Giang Kiều tiến đến, Phương Cảnh nở nụ cười không thật lòng "Giang Kiều, cậu vẫn xinh đẹp như trước."

Từ trước tới nay, Giang Kiều luôn dễ dàng trở thành tâm điểm của đám đông. Dù Phương Cảnh rất đố kị với đại tiểu thư nhà họ Giang nhưng cô ta cũng phải thừa nhận rằng tướng mạo của Giang Kiều rất đẹp.

Giang Kiều chỉ cười không đáp.

Phương Cảnh lại giả bộ oán trách "Tôi đợi mãi không thấy cậu đến tìm tôi, tôi còn tưởng rằng cậu quên người bạn này rồi chứ."

Giang Kiều nhướn mắt, lạnh lùng đáp "Cậu cũng không đến tìm tôi, không phải sao?"

Nguyên chủ từng coi Phương Cảnh là bạn tốt, tất cả mọi chuyện đều là Giang Kiều chủ động. Mỗi khi tham gia các sự kiện, Giang Kiều đều có ý tốt mang theo Phương Cảnh. Đáy mắt Giang Kiều hiện lên một tia châm chọc. Chỉ đáng tiếc, nguyên chủ không biết Phương Cảnh còn ôm mục đích riêng khi tiếp cận cô ấy.

Phương Cảnh ngẩn người, cô ta cũng cảm thấy Giang Kiều hôm nay có gì đó kì quái nhưng trong lòng lại không biết là do đâu. Cô ta đột nhiên nhớ tới một chuyện nên chủ động mở miệng hỏi "Tôi nghe nói cậu và tổng giám đốc của tập đoàn Phong thị rất thân, đúng không?" Phương Cảnh vốn tính toán, nếu thật sự hai người họ có quan hệ, cô ta có thể năn nỉ Giang Kiều mang cô ta đi tham dự một vài sự kiện, nhân cơ hội này móc nối quan hệ với tập đoàn nhà họ Phong. Lúc còn ở nước ngoài Giang Kiều đều làm như vậy nên cô ta cũng quen được không ít người.

Giang Kiều lạnh lùng nhìn sang "Cậu nghe được từ chỗ nào? Có một số lời không thể nói loạn."

Phương Cảnh dịu dàng đáp "Vốn đầu tư bộ phim cậu phụ trách bị rút, tập đoàn Phong thị ngay lập tức bỏ vốn đầu tư vào. Chuyện này là bố mẹ nói cho tôi biết."

Giang Kiều cong môi, cười như có như không "Tập đoàn Phong thị đầu tư vào bộ phim này là vì coi trọng tiềm lực của bộ phim. Phong tổng làm việc gì cũng tự có tính toán. Huống hồ tính tình của Phong tổng lạnh nhạt, nếu để anh ta nghe được vài lời đàm tiếu, e rằng một vài người sẽ gặp phiền toái lớn."

Người lăn lộn trên thương trường đều biết thủ đoạn của Phong Dịch rất ngoan độc nên không ai dám đắc tội với anh. Hơn nữa không hiểu vì sao lúc nghe Phương Cảnh nhắc đến tên Phong Dịch, trong lòng Giang Kiều lại có chút buồn phiền không rõ nguyên nhân.

Phương Cảnh rùng mình đồng ý, sau đó uyển chuyển thay đổi chủ đề "Về sau tôi sẽ không nhắc lại những thứ này nữa. Mà nghe bác gái nói cậu mới chuyển nhà. Cậu chuyển đến đâu vậy? Cho tôi địa chỉ đi, sau này tôi đến tìm cậu."

Trong lòng Giang Kiều cười lạnh, quả nhiên là Trác Man Nhân gọi cô ta đến. Cô trả lời "Nếu tôi dọn nhà đương nhiên để tránh kẻ khác đến quấy rầy. Chuyện này tôi không muốn nói cho bất kì ai."

Phương Cảnh giật mình. Rốt cuộc cô ta cũng hiểu vì sao Trác Man Nhân nói Giang Kiều thay đổi, thậm chí giây phút này cô ta cũng nhận ra Giang Kiều thay đổi rất nhiều. Phương Cảnh thu lại biểu cảm, cố gắng vớt vát "Giang Kiều, quả nhiên chúng ta lâu ngày không liên lạc nên có chút xa lạ rồi. Những chuyện nhỏ thế này trước đây cậu đều nói với tôi."

Giang Kiều dựa vào ghế, miễn cưỡng nâng mắt hỏi ngược lại "Vậy cậu nói thử một chút, trước đây tôi thế nào?"

"Chuyện gì cậu cũng không lừa gạt tôi."

"Vậy còn cậu, cậu có lừa gạt tôi gì không? Hay là cậu thường xuyên khẩu thị tâm phi?" Giang Kiều nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Phương Cảnh.

Phương Cảnh ngẩn người. Giang Kiều trước mắt cô ta quá xa lạ. Rõ ràng vẫn là gương mặt đó lại làm cô ta á khẩu không nói nên lời. Cô ta lau mồ hôi trên trán đáp "Tôi thật tâm muốn làm bạn với cậu."

Giang Kiều tươi cười "Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, cậu khẩn trương như vậy làm gì? Ai không biết còn tưởng cậu có tật giật mình chứ."

Trong lòng Phương Cảnh vẫn không buông lỏng cảnh giác, cô ta bắt đầu thăm dò một số chuyện trong trường học mà cả hai người đều biết. Nếu đây thật sự là Giang Kiều, vậy cô nhất định sẽ biết những chuyện này. Phương Cảnh vừa nói chuyện vừa chăm chú quan sát thần sắc của Giang Kiều. Trong lòng Giang Kiều cười nhạt, cô có ký ức của nguyên chủ, mấy chuyện này làm sao có thể làm khó cô chứ. Mỗi khi Phương Cảnh hỏi một vấn đề, cô đều có thể trả lời rõ ràng.

Phương Cảnh cau mày. Tuy tính cách của Giang Kiều thay đổi rất nhiều nhưng cô ta không thể tìm được bất kì một điểm nào không đúng. Hỏi thăm một hồi, Phương Cảnh lại đổi sang chuyện khác. Trên bàn có bày hai bình rượu sẫm màu, Phương Cảnh niềm nở nói "Tôi rót rượu cho cậu."

Nói xong cô ta cầm chai rượu lên, rót một ly cho Giang Kiều. Đuôi mày Phương Cảnh hơi chuyển động. Tửu lượng của Giang Kiều không tốt, uống một chút sẽ say rồi làm ra chuyện mất mặt.

Nhưng Giang Kiều vẫn dựa vào ghế, không có ý định muốn nhận ly rượu kia. Cô cong môi cười "Sao? Cậu không uống à?"

Phương Cảnh nhẹ nhàng nói "Cậu biết tửu lượng của tôi không tốt mà."

Từ trước đến nay mỗi khi Giang Kiều uống say khướt thì Phương Cảnh luôn dùng lý do này để từ chối.

Giang Kiều cười mỉa mai "Nhưng một mình tôi uống thì không có ý nghĩa."

Trong lòng Phương Cảnh tính toán điều gì, cô biết rất rõ. Đáng tiếc là kế hoạch đó phải bỏ đi rồi.

Phương Cảnh còn muốn nói tiếp nhưng đã bị giọng nói trầm trầm của Giang Kiều cắt ngang "Ngay cả chút mặt mũi này cậu cũng không cho tôi?"

Tất cả những lời Phương Cảnh muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng. Cô ta nhìn Giang Kiều, tâm trạng có chút thay đổi. Trong bóng tối, làn da Giang Kiều trắng như tuyết, vẻ mặt lạnh lùng, không hiểu sao lại tạo ra áp lực khiến người ta sợ hãi. Giang Kiều vẫn bất động nhìn Phương Cảnh, cô hơi nhắc cằm, ý bảo Phương Cảnh uống hết ly rượu kia.

Phương Cảnh trầm tư. Mặc dù tửu lượng của cô ta không tốt nhưng tửu lượng của Giang Kiều còn kém hơn. Cô ta chỉ cần chú ý không để chính mình uống say là được rồi.

Phương Cảnh tự rót một chén rượu rồi uống vài ngụm. Lúc này Giang Kiều mới cầm chén rượu lên, tao nhã đặt bên môi nhấp một ngụm.

Phương Cảnh có lời muốn nói nhưng lại bị Giang Kiều rót rượu. Cô ta đang muốn từ chối thì Giang Kiều đã uống cạn một ly nữa. Giang Kiều cầm chiếc ly trống không, nhíu mày nhìn Phương Cảnh "Tiếp tục uống."

Nhìn ly rượu đầy, Phương Cảnh có chút chần trừ lại bị một câu nói của Giang Kiều ép buộc "Chúng ta không phải bạn tốt sao?"

Ý của Giang Kiều rất rõ ràng. Cô đã uống rượu, tất nhiên Phương Cảnh cũng phải uống.

Phương Cảnh chỉ có thể cầm ly rượu lên. Uống xong một chén, Giang Kiều lại tiếp tục rót rượu. Cô uống một ly, tất nhiên Phương Cảnh cũng phải uống một ly.

Trong lòng Phương Cảnh cảm thấy rất kỳ quái vì sao Giang Kiều thoạt nhìn rất tỉnh táo, hoàn toàn không có dấu hiệu say rượu. Lúc Giang Kiều uống rượu, thần sắc cũng không thay đổi nhưng thật ra cô đã có chút chếnh choáng nhưng do đặc thù nghề nghiệp của kiếp trước, ý chí của Giang Kiều rất mạnh mẽ. Do nguyên chủ không biết uống rượu nên Giang Kiều phải nỗ lực hết sức mới có thể giữ được tỉnh táo.

Từng ly rượu đổ vào bụng, Phương Cảnh đã sớm quên mất phải làm khó dễ Giang Kiều. Cô ta đã say khướt. Lúc này Giang Kiều mở miệng chất vấn "Ai sai cô tới?"

"Trác Man Nhân."

"Bà ta bảo cô đến làm gì?"

"Bà ta nói cậu có chút thay đổi nên sai tôi tới thăm dò một chút."

Ánh mắt Giang Kiều lạnh lùng, tất cả đều trong dự đoán của cô.

Phương Cảnh đã say khướt, lúc nhìn thấy Giang Kiều đã thốt ra lời giấu kín trong lòng, ánh mắt cô ta tràn ngập đố kị "Giang Kiều, cô đẹp như vậy, chỉ cần cô xuất hiện sẽ không ai chú ý đến tôi. Thật ra tôi không muốn làm bạn với cô, nhưng tập đoàn Giang thị lớn mạnh như vậy, tôi phải tiếp cận cô." Nói đến đây, Phương Cảnh cười điên cuồng "Nhưng mà không nghĩ tới, cô xinh đẹp như vậy, nhưng đầu óc lại quá ngu ngốc, hoàn toàn không phát hiện ra suy tính của tôi..." Phương Cảnh còn chưa nói xong thì đã gục đầu xuống bàn.

Giang Kiều yên lặng ngồi đó nhìn, đáy mắt cô chỉ có một khoảng tĩnh lặng không gợn sóng. Cô cầm điện thoại gọi cho bạn của Phương Cảnh đến đón cô ta. Trước khi rời khỏi quán bar, Giang Kiều còn gọi một ly nước đá. Nước đá lạnh lẽo thấm vào cổ họng làm tinh thần cô tỉnh táo thêm một chút.

...

Đầu óc Giang Kiều nặng trịch, đêm nay cô đã uống quá nhiều rượu. Sau khi về đến nhà, cô ngã xuống giường, trong lúc nửa tình nửa mê thì chiếc điện thoại đặt ở đầu giường đổ chuông. Người gọi đến là Phong Dịch. Vì quá mệt mỏi nên Giang Kiều không nhận cuộc gọi.

Ở căn hộ sát vách, Phong Dịch nhíu chặt mày. Anh đã gọi mấy cuộc điện thoại nhưng bên kia vẫn không có người nghe máy. Không nghĩ ngợi thêm một giây nào, anh mở cửa sang nhà Giang Kiều. Nhìn mật mã trên cánh cửa, Phong Dịch nhíu mày nhớ đến lời Giang Kiều nói buổi sáng.

Mật khẩu mở cửa nhà cô là sinh nhật anh.

Ngón tay thon dài của Phong Dịch nhất một dãy số, cánh cửa nhanh chóng được mở ra.

Trong mắt Phong Dịch hiện lên chút ngạc nhiên nhưng ngay tức khắc được kiềm chế lại. Anh bước vào bên trong, cánh cửa phía sau khép vào. Phòng khách nhà Giang Kiều trống không, dù đèn vẫn mở nhưng không có người. Phong Dịch quét mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở gian phòng trước mặt. Phong Dịch biết đó là phòng ngủ của Giang Kiều. Đắn đo mấy giây, anh vẫn quyết định đẩy cửa vào.

Đèn trong phòng không mở, Giang Kiều bộ dạng mệt mỏi nằm trên giường, mùi rượu nồng nặc trong không khí làm Phong Dịch nhíu mày. Anh bước đến bên giường, hơi cúi người kiểm tra tình hình của Giang Kiều, vừa đúng lúc cô mở mắt.

Giang Kiều là đặc công đã trải qua huấn luyện nên dù trong bất kì tình huống nào cô cũng duy trì cảnh giác. Ánh mắt cô sắc bén nhưng vừa nhìn thấy Phong Dịch, hàn ý cũng tản đi.

Phong Dịch bị giật mình, đôi môi mỏng hơi mấp máy, dùng giọng trầm thấp gọi tên cô "Giang Kiều, xem ra không chỉ một mình tôi có bí mật, cô cũng có."

Nghe câu nói đó của Phong Dịch, ý thức của Giang Kiều đã trở nên rõ ràng hơn.

Hôm nay Giang Kiều xác nhận được Tô Dịch chính là nhân vật phản diện sẽ gϊếŧ cô, mà sự xuất hiện của Lâm Yên trực tiếp quấy rối kế hoạch đã được sắp đặt tỉ mỉ. Nếu để Tô Dịch biết được Lâm Yên chính là ánh trăng sáng của hắn, như vậy sự tồn tại của cô sẽ trở thành mối nguy hiểm. Nhưng mục tiêu của cô là Phong Dịch. Cô muốn để anh dần dần thích cô, sau đó thông qua anh thay đổi ý nghĩ của Tô Dịch.

Giang Kiều cong môi cười, trong mắt mang theo nét lười biếng "Phong Dịch, hơn nửa đêm một mình anh vào phòng tôi... hành động này có phải quá không thích hợp không?"

Phong Dịch cúi thấp người hơn, dùng giọng lạnh lùng như muốn chèn ép Giang Kiều "Giang Kiều, không cần lảng sang chuyện khác. Ở quán bar tôi đã thử thăm dò cô, thân thủ của cô rất tốt. Đêm đó ở sân bay cô còn biết đua xe, dễ dàng cắt đuôi những kẻ truy đuổi... Tôi muốn biết nguyên nhân."

Giang Kiều biết hôm nay là một cơ hội tốt, cơ thể đang căng thẳng của cô dần dần thả lỏng, ánh mắt của cô nhìn vào Phong Dịch, hô hấp ấm áp phả vào lỗ tai anh, dịu dàng nói "Tôi thích anh... Những lời này tôi đã nói rất nhiều lần rồi. Anh còn nhớ chứ?"

Phong Dịch không trả lời, đôi mắt đen thâm trầm nặng nề nhìn Giang Kiều. Giọng nói uyển chuyển lay động lòng người của cô tiếp tục cất lên "Về chuyện anh có hai nhân cách, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật. Người nhà của anh, đồng nghiệp của anh, bạn bè của anh... bao gồm cả bác sĩ Ngô. Nếu anh cần tôi, tôi sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh anh."

Giang Kiều chăm chú nhìn anh, giọng nói chân thành mang theo tình ý sâu nặng. Phong Dịch cũng nhìn cô, thậm chí anh còn nghĩ mình cảm nhận được tâm trạng lúc này của Giang Kiều.

"Thế nhưng, tôi không thích phải chờ đợi câu trả lời." Giang Kiều đột nhiên lên tiếng.

Phong Dịch giật mình. Đôi mắt của Giang Kiều ngấn nước, dường như kéo anh cùng sa và tâm trạng của cô. Anh phát hiện hình như tối nay Giang Kiều trở nên yếu đuối hơn mọi khi.

"Anh muốn biết bí mật của tôi phải không?" Giang Kiều nói "Nếu như tôi cho anh biết... Tôi hi vọng anh có thể cho tôi một cơ hội."

"Ừ?"

Căn phòng tối đen tràn ngập hơi thở mập mờ. Ngón tay Giang Kiều đặt ở vị trí tim Phong Dịch, cô có thể cảm nhận được nhịp đập trầm ổn mạnh mẽ của trái tim anh. Hô hấp của Giang Kiều rất gần, dường như lướt nhẹ qua môi Phong Dịch "Anh có thể để cho tôi một vị trí ở chỗ này không?"

Rõ ràng là một câu nghi vấn nhưng cô lại dùng giọng điệu khẳng định, tựa hồ như bị tình thế ép buộc phải làm như vậy.