Chương 3

Chương 3

“Cố ý tới chỗ cô ấy phỏng vấn, nhìn thấy mình lỗ tai cô ấy lại đỏ, thật đáng yêu. Muốn cắn một miếng, nhưng mà mình phải nhịn, ừm, không thể dọa vợ mình chạy mất được.”

Kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, các câu lạc bộ và các hội nhóm trong trường bắt đầu tuyển thành viên.

Làm trưởng ban đối ngoại hội sinh viên, mấy ngày nay Bình An đều đi sớm về trễ, nước cũng không kịp uống.

Tin nhắn gửi cho các bạn tham gia phỏng vấn phần lớn đều đã hồi âm.

Chỉ có một tin nhắn trong đó bắt mắt nhất, bởi vì tin khác đều là “Đã nhận được, cảm ơn”, riêng nó lại là “Đã nhận được, chụt chụt”. Phía sau còn có một hình mặt cười.

Bạn học, xin hỏi bạn đến phỏng vấn hay là bán manh! Bình An nghĩ điều tra số di động, phát hiện người gửi là Lâm Tông Nghĩa.

Nhìn cái tên này lại nhớ tới chuyện quẫn bách khi mới gặp mặt, Bình An cảm thấy Lâm Tông Nghĩa là lỗi bug lớn nhất từng xuất hiện từ khi cô học đại học đến nay.

Đến giờ, Bình An phải tới địa điểm phỏng vấn. Mỗi trưởng ban đều phải hỏi mấy câu nên Bình An và các trưởng ban khác ngồi hết ở hàng ghế thứ nhất.

Còn chưa giới thiệu ban đối ngoại với các sinh viên đến phỏng vấn, Bình An đã quay đầu nhìn phong cảnh xa xa ngoài cửa sổ thất thần.

“Lâm Tông Nghĩa, ngành Hán ngữ quốc tế, biết thư pháp và chơi ghita. Thích đọc sách, thích ban đối ngoại và trưởng ban đối ngoại, hi vọng có thể cho tôi một cơ hội. Chụt chụt.”

Những sinh viên mới khác cảm thán, người này thật đáng yêu, đúng là không thể ngờ.

Dưới tầm mắt cực nóng và tiếng ồn ào, Bình An hoàn hồn nhưng chỉ nghe được hai câu sau.

Theo bản năng hỏi, “Cho bạn một cơ hội gì cơ?”

Trên bục ánh mắt Lâm Tông Nghĩa mang theo cảm xúc không tên, nghe Bình An hỏi, tròng mắt hơi híp, miệng nở nụ cười.

Chất giọng nhẹ nhàng, lại giống như tiếng kèn trước trận chiến gõ vào màng nhĩ Bình An.

“Cơ hội phục vụ hội học sinh và đàn chị.”

Câu trả lời này mang theo thâm ý và ái muội, mọi người xung quanh không giấu nổi hứng thú và tò mỏ.

Dưới ánh mắt nóng bỏng, trên mặt Bình An tuy trấn định nhưng lỗ tai khó tránh khỏi phiếm hồng.

“Khụ khụ, bạn học, cậu nên biết rằng vào ban đối ngoại không chỉ vận động tài trợ mà còn phải hy sinh thời gian nghỉ ngơi của bản thân để đi mua một số thứ cần dùng. Cậu đồng ý sao?”

“Chỉ cần chị muốn và chỉ cần tôi có. Vì chị, tôi cam tâm tình nguyện.”

Bình An có cảm giác nếu hỏi tiếp, chỉ sợ người này trả lời càng kỳ quặc hơn, cô sẽ chết chìm trong biển ánh mắt của mọi người khắp phòng.

Hành vi gật đầu cứng nhắc che giấu sự bối rối và gọi “Người tiếp theo” không khỏi làm Lâm Tông Nghĩa trên bục bật cười thành tiếng.

Nghe thấy lời Lâm Tông Nghĩa nói khi lướt qua mình xuống bục, Bình An vì kinh ngạc đứng sững tại chỗ.

“Bữa sáng ăn ngon không? Bình An.”