Chương 1 + 2

Chương 1: Mở đầu

Khi Bình An tỉnh lại, phát hiện bên kia giường đã không còn ai. Tay với sang thăm dò, vẫn có thể cảm nhận được một chút độ ấm.

Đoán chừng Lâm Tông Nghĩa vừa mới đi không lâu.

Ánh nắng ban xuyên qua khe rèm chiếu vào, đậu trên cửa kính.

Vốn đang nghĩ Chủ nhật ngủ lâu hơn chút, nghĩ đến hai ngày nữa phải chuyển nhà, cơn buồn ngủ cũng biến mất tăm. Nằm trong chăn, vươn vai, dứt khoát đứng lên.

Bình thường không có cảm giác trong nhà nhiều đồ đạc, bắt đầu thu dọn mới nhận ra những thứ vụn vặt linh linh cộng lại đúng là không ít.

Thu dọn thư phòng của người nọ, phát hiện giữa một hàng sách lý luận quân sự có một cuốn sổ giống như nhật ký. Ngoài bìa độc một màu đen, không pha bất cứ màu nào khác.

Lâu như vậy rồi mà Bình An chưa từng thấy thứ này trong thư phòng. Nhìn nếp gấp, hẳn là thường xuyên bị người ta mở xem.

Mang theo vài phần tò mò bèn mở ra.

Chương 2:

“Hôm nay cô ấy tới sân huấn luyện quân sự, vừa tới đã nhìn mình rồi. Còn cười với mình nữa, nhất định là cố ý đến xem mình. Ăn điểm tâm mình mua, sữa đậu nành cũng uống hết rồi. Còn đến gần chụp ảnh mình, chắc là thích mình nhỉ. Chỉ là cô ấy rất thẹn thùng, làm chồng tương lai của cô ấy, mình phải hướng dẫn từng bước, khai phá tiềm chất của cô ấy mới được.”

Bình An nhìn điểm tâm trên ban công ký túc xá, trong lòng ngập tràn cảm giác bất đắc dĩ.

Đã sắp nửa tháng, kể từ khi bắt đầu năm 3, mỗi ngày trên ban công ký túc xá luôn xuất hiện một phần bữa sáng bất kể gió mưa.

Hơn nữa đều là một ly sữa đậu nành và hai cái bánh bao, một mặn một chay, trên cốc dán còn tờ giấy, “Bữa sáng của Bình An”.

Bạn đưa đữa sáng cho tôi, nhưng vẫn chưa nói với tôi bạn là ai mà!

Lúc ban đầu, tưởng là trò đùa dai của người khác, Bình An không hề động đến bữa sáng, nghĩ rằng người khởi xướng cảm thấy nhàm chán sẽ tự động thú nhận thôi.

Nhưng hôm sau trên ban công đã đổi bữa sáng mới. Vẫn như cũ là “Bữa sáng của Bình An”.

Sắp hết nửa tháng, vẫn không biết người đưa điểm tâm là ai. Học bá đi sớm về tối cũng tỏ vẻ không nhìn thấy ai thường hay lui tới ký túc xá của Bình An.

Bình An cũng cho rằng mình liệu có phải mình gặp được nàng tiên ốc hay không.

Cắn bánh bao, đi tới sân huấn luyện tân sinh. Thân là trưởng ban đối ngoại của hội sinh viên cô có trách nhiệm quản lý các cô cậu khóa dưới.

Đi men theo sân vân động, bên tai đều là tiếng hô khẩu hiệu đinh tai nhức óc.

Tới địa điểm huấn luyện trường mình, tân sinh đang đứng kiểu quân đội dưới sự chỉ đạo của huấn luyện viên.

Một hơi uống hết sữa đậu nành, chạy nhanh đi làm chính sự. Huấn luyện viên nói, chụp ảnh hai tân sinh viên có tinh thần phấn chấn, đẹp trai, đăng lên diễn đàn.

Nghĩ đến yêu cầu của huấn luyện viên, ánh mắt Bình An liền tự phát rada tìm đàn em đẹp trai.

Do đặc tính vật lý, khác phái hấp dẫn nhau. Cho nên, đàn em nữ đợi lát nữa rồi thưởng thức.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy một nam sinh xếp cuối hàng. Tư thế nghiêm trang, cơ thể thẳng tắp, động tác tiêu chuẩn, tầm mắt cố định phía trước, giống như một gốc cây thông kiên cường trên cao nguyên phủ đầy tuyết.

Bởi vì đứng lâu mà trên trán lấm tấm mồ hôi, miệng hơi nhếch lên, làn da rám nắng không hề khó coi, ngược lại còn thêm mấy phần mạnh mẽ.

Chào hỏi huấn luyện viên xong bèn bước xuống cuối hàng. Lấy máy ảnh ra, chụp nam sinh đang quay mặt. Người này đại khái cao chừng 1m8, Bình An chỉ cao tới vai cậu ta.

Góc chụp hơi lệch, chụp mấy tấm, Bình An cũng không quá hài lòng. Nam sinh phía trước dường như hơi mệt, nhấc tay lên liền đυ.ng vào cánh tay Bình An, cô sợ tới mức trốn sang bên cạnh.

“Bịch” một tiếng va phải người kế bên. Có lẽ người này phát hiện ra tình huống của Bình An, dang tay ôm lấy cô.

May thay không ngã sấp xuống, Bình An cảm giác hiện tại bản thân thật sự rất quẫn bách, bởi vì chiều cao chênh lệch, vừa khéo có thể nghe được tiếng tim đập, “Thình thịch, thình thịch”.

Đỏ mặt, vội thoát khỏi cái ôm của người này.

Nói một tiếng cảm ơn liền ngước lên nhìn. Trên mặt người này tuy không có biểu cảm gì nhưng trong con ngươi lại mang theo ý cười và sự vui vẻ.

Bình An cảm giác có lẽ cậu ta đang cười nhạo cô, mặt đỏ ửng lên, chuẩn bị rời đi.

“Không sao chứ?” Người này mở miệng, giọng điệu trầm thấp, mang theo vài phần trầm ổn quyến rũ.

Thật dễ nghe, là một người cuồng giọng, trái tim Bình An đập mạnh như muốn nổ tung, a a a, thanh máu bằng 0.

Lắc đầu lia lịa, sợ chính mình sẽ làm ra chuyện gì dọa người. Vội vàng chụp mấy tấm ảnh để báo cáo kết quả công tác rồi chuồn mất.

Đàn chị gặp đàn em, giao chiến thất bại.

Quay về giao ảnh cho huấn luyện viên mới biết thông tin của nam sinh. Cậu ta tên Lâm Tông Nghĩa, tuy là sinh viên năm nhất, nhưng lại bằng tuổi Bình An.

Cậu ta thi đại học xong liền đi bộ đội hai năm. Năm nay quay lại trường, trở về làm tiểu thịt tươi.

Khó trách tư thế đứng lại chuẩn như vậy, hóa ra đã từng được huấn luyện rồi.