Chương 9: Trang đại phu

Ngân Hạnh cũng cảm thấy Trầm Hương không nhận nổi việc để tiểu thư tự mình bôi thuốc cho cô ấy, vội nói: “Tiểu thư, để nô tỳ bôi thuốc cho cô ấy cho."

Tề Hoàn liếc Ngân Hạnh, nói với Trầm Hương: “Nằm xuống đi, không sao đâu."

Trầm Hương do dự, không dám để Tề Hoàn thoa thuốc.

"Nằm xuống, ta còn có lời hỏi ngươi." Giọng Tề Hoàn trầm xuống, khí thế không thể cự tuyệt như ẩn như hiện.

"Dạ!" Trầm Hương cúi đầu, lần nữa nằm trên giường, trả lời vấn đề Tề Hoàn vừa mới hỏi: “Nàng ấy là thiên kim Tạ huyện lệnh ở thành Tây, năm trước nô tỳ mới đến Tạ phủ hầu hạ nàng."

Tề Hoàn nhíu mày: “Tính tình cũng rất kiêu căng, thường đánh ngươi sao?"

Trầm Hương nhẹ nhàng lắc đầu: “Cũng không phải là thường đánh, chỉ là hôm nay gặp Triệu thiếu gia, hắn. ... Lời hắn nói không hợp ý của Tạ tiểu thư, cho nên nàng mới tức giận."

"Ngươi ở chỗ này dưỡng thương cho tốt, sau này có ở ta đây, sẽ không ai đánh ngươi nữa." Tề Hoàn nhẹ nhàng bồi thuốc cho cô ấy, giọng cũng dịu nhẹ, cũng không để ý đến Triệu thiếu gia trong lời Trầm Hương, cho rằng đó một tên ăn chơi trác táng tầm thường.

"Tạ ơn tiểu thư." Trầm Hương nghẹn ngào, đã lâu rồi không ai đối tốt với cô ấy như vậy.

Tề Hoàn khẽ mỉm cười, sau khi thoa thuốc cho cô ấy thì dặn dò cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, cũng cho tiểu nha hoàn chăm sóc Trầm Hương, rồi trở về phòng với Ngân Hạnh.

Ngân Hạnh không thích Trầm Hương đột nhiên xuất hiện này, cảm thấy cô ấy dường như đã đoạt đi địa vị của mình trong lòng tiểu thư, muốn nói gì đó với tiểu thư, lại sợ mình nói sai, không thể làm gì khác hơn là nín nhịn, nghĩ dù thế nào mình cũng phải củng cố địa vị của mình trong sân của tiểu thư mới được.

Hôm sau Tạ tiểu thư đã tự mình đưa khế ước bán thân của Trầm Hương đến cho Tề Hoàn.

Cũng không phải Tạ tiểu thư này muốn tự mình mang khế ước bán thân tới, mà là sau khi trở về nhà, Tạ phu nhân và Tạ lão gia nghe nói Tề tiểu thư từ kinh thành tới xem trọng nha hoàn nhà bọn họ, ước gì có thể nhân cơ hội này kết thân với Tề gia, cho nên kêu Tạ tiểu thư tới đây sớm hơn một chút, cũng ngàn căn vạn dặn, cần phải lập quan hệ tốt với Tề tiểu thư.

Tề gia là một trong tứ đại gia tộc ở kinh thành, bao nhiêu người muốn nịnh bợ móc nối quan hệ đấy.

"Còn phải làm phiền Tạ tiểu thư tự mình đưa tới đây, thật là ngại quá.” Tề Hoàn tiếp đãi Tạ tiểu thư đến phòng khách, kêu Ngân Hạnh đi bưng mấy món điểm tâm tới đây.

Tạ tiểu thư vội vàng cười nói: “Tề tiểu thư đừng khách khí, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nha đầu Thu Cúc kia làm việc tốt chứ? Nếu không nghe lời, ngươi cứ mắng... nói nàng..."

Tề Hoàn chỉ cười nhẹ: “Trầm Hương không tệ, ta rất thích."

"Thì ra sửa thành Trầm Hương, ha ha, Tề tiểu thư quả nhiên tài hoa hơn người, Tên đặt cho nha hoàn cũng thơ tỉnh ý họa như vậy." Tạ tiểu thư cười gượng mấy tiếng, thật sự không tìm được đề tài gì nói chuyện phiếm với Tề Hoàn.

Tề Hoàn lại càng không có gì để nói với vị Ta tiểu thư này, chỉ là ứng phó đáp mấy câu, nghe Tạ tiểu thư bình luận các tiểu thư thành Cẩm Châu một lượt, thiếu gia nhà nào được hoan nghênh, tiểu thư nhà nào khiến người ta thấy chán ghét vân vân.

Cuối cùng, Tề Hoàn không thể không ngắt lời cô ta, bảo muốn trả tiền bán thân của Trầm Hương cho cô ta.

Tạ tiểu thư vội vàng nói không cần, nói muốn tặng Trầm Hương cho Tề Hoàn, một bạc cũng không lấy, nếu cô ta cầm bạc của Tề gia, trở về chắc chắn cha mẹ sẽ không vui.

Tề Hoàn thấy cô ta nhất quyết không chịu nhận tiền, cũng không cố đưa nữa, lại nói mấy câu, rồi bưng trà tiễn khách

Tạ tiểu thư vừa đi, Nghênh Hà đã tới báo cho Tề Hoàn, nói đại phu xem bệnh cho Lục thị đã tới, đang ở thượng phòng.

Tề Hoàn không nói hai lời, lập tức chạy đến thượng phòng.

Vị Trang đại phu này là Tề Hoàn sai người cố ý mời tới, là đại phu nổi danh nhất thành Cẩm Châu, nghe nói y thuật chữa bệnh vô cùng cao siêu. Tề Hoàn ôm một tia hi vọng, chỉ mong ông ấy có thể trị lành bệnh cho Lục thị.

Đều nói danh y đều có tính khí cổ quái, Trang đại phu này theo danh tiếng của mình dần dần vang dội, tính khí cũng càng không bình thường, nếu hôm nay không phải là đại gia tộc kinh thành mời ông ấy tới, ông ấy sẽ không dễ dàng tới cửa chữa bệnh như vậy.

Ông ấy chẩn mạch cho Lục thị nửa canh giờ, sau lại hỏi thời điểm phát bệnh có cảm giác gì, khi phát bệnh có vấn đề gì. Tề Hoàn ở bên cạnh nghe cẩn thận, lại quan sát vị Trang đại phu này, thấy ông ấy mặc dù không nói cười nhưng không giống lang băm, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

"Bệnh cũ của phu nhân là do ngoại cảm và nội thương khiến mạch lạc nhịp, cho nên mới thường cảm thấy nhức đầu, ta kê cho phu nhân mấy loại thuốc, trước trừ phong hàn, sau điều dưỡng nội thương.”

Trang đại phu vuốt râu, chậm rãi nói.