Nháy mắt đã sang tháng mười hai, mùa đông đã về, sáng sớm mỗi ngày Đào Ấu Tâm đều rúc trong ổ chăn không muốn dậy, mười lần thì có tám lần đều bị Phó Dao Cầm vén chăn lên khiến cô lạnh cóng đến nỗi phải thức dậy.
Đào Ấu Tâm lạnh đến nỗi khụt khịt mũi: “Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con đấy, mẹ nỡ lòng nào để con gái cưng của mẹ bị cảm sao?”
Phó Dao Cầm sầm mặt nói nỡ: “Đừng có làm cái dáng vẻ này với mẹ, ngày nào cũng gọi thế mà vẫn chứng nào tật nấy lúc nào cũng nằm ì trên giường, con sắp sửa phải thi cấp ba rồi, tiếp tục như vậy sao mà được chứ!”
Từ nhỏ Đào Ấu Tâm đã hay làm mấy trò lừa bịp, Phó Dao Cầm đã sớm học được cách lòng dạ cứng rắn, như thế cô bé mới chịu rời giường.
Đáo Ấu Tâm thề phải chống lại mẹ mình đến cùng, thế nhưng Phó Dao Cầm lại chỉ chống nạnh đứng ở cửa phòng, lạnh lùng nói: “Gia Thời đang ngồi ở phòng khách rồi đấy.”
“Hả, anh Gia Thời đến rồi ạ.” Đào Ấu Tâm bỗng nhiên giật mình một cái, bật dậy khỏi giường như cá chép bật nhảy, vội vội vàng vàng mặc áo khác vào rồi đi ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.
Vào ngày phải đi học, Việc Hứa Gia Thời đến đây chính là một hồi chuông báo động, nó có nghĩa là Đáo Ấu Tâm không thể tiếp tục kéo dài thời gian, nếu không sẽ đến muộn.
Nằm ỳ thì nằm ỳ chứ đến muộn bị giáo viên phê bình vẫn rất đáng sợ.
Đào Ấu Tâm ngồi xuống trước bàn ăn, cứ một miếng bánh mì rồi lại một ngụm sữa bò, ăn uống rất nhanh.
Phó Dao Cầm nhìn cô con gái không để ý đến hình tượng của mình, lắc đầu: “Ăn từ từ thôi, vẫn còn thời gian mà.”
“Ăn xong rồi ạ.” Đào Ấu Tâm nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, lôi tờ khăn giấy ra vừa lau miệng vừa đi đến cửa.
Lúc cô bé ngồi xuống đi giày, Hứa Gia Thời nhắc nhở một câu: “Bên ngoài trời đang mưa đấy, mang ô đi.”
“Ồ.” Đào Ấu Tâm lấy ô treo trên tường xuống rồi bước ra cổng, mới đi được hai bước lại phát hiện Hứa Gia Thời vẫn đứng im đấy: “Anh Gia Thời, đi thôi.”
Hứa Gia Thời nghiêng đầu ra hiệu, Đào Ấu Tâm cũng nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt to đầy vẻ khó hiểu.
Hứa Gia Thời bất đắc dĩ lắc đầu, nói rõ: “Cặp sách.”
“Ờ ha.” Lúc này đi giày nên để cặp sách xuống, quay đầu đã quên mất tiêu luôn.
Phó Dao Cầm nhìn thấy sự sao nhãng của con gái thì thở dài: “Cả ngày cứ quên trước quên sau như thế, để mẹ xem sau này con làm như thế nào.”
Đào Ấu Tâm chẳng thèm để ý, thậm chí cô bé còn rất tự hào nói: “Không sao đâu, có anh Gia Thời nhớ rồi ạ.”
Thỉnh thoảng bọn họ cảm thấy, mấy thói hư tật xấu kia của Đào Ấu Tâm ít nhiều gì cũng có chút liên quan đến Hứa Gia Thời… Đã quen rồi.
Lúc Phó Dao Cầm nhìn về phía Hứa Gia Thời, Hứa Gia Thời lập tức lễ phép nói tạm biệt với bà: “Dì Cầm, chúng cháu đi trước ạ.”
Dĩ nhiên là Phó Dao Cầm cũng tươi cười chào tạm biệt anh.
Đường đi học không xa, lúc hai người đến lớp vẫn còn năm phút nữa chuông vào học mới đánh.
Hai người ai về chỗ người nấy, Đào Ấu Tâm nhân cơ hội trước khi vào học thì tìm Khúc Thất Thất chơi một lúc trước.
Mọi người trong lớp gần như đã đến đông đủ, lớp phó kỷ luật bắt đầu tổ chức kỷ luật, thúc giục Đào Ấu Tâm quay trở lại chỗ ngồi của mình, sau khi quay về cô bé mới phát hiện Tưởng Oánh Oánh vẫn chưa đến.
Đào Ấu Tâm cứ chờ đợi mãi, đến tận lúc chuông vào học kết thúc, Tưởng Oánh Oánh vẫn không xuất hiện.
Vừa đến giờ vào lớp, chủ nhiệm lớp lập tức bước vào phòng học, ngay sau đó Tưởng Oánh Oánh vội vàng chạy đến nên bị bắt ngay tại trận.
“Em xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em xin lỗi thầy ạ, hôm nay trời mưa nên đường trơn, trên đường đi học em bị ngã ạ.”
Giáo viên chủ nhiệm thấy vết bùn đất trên quần của cô nhóc thì biết học sinh này không nói dối nên mới tha thứ một lần, không truy cứu nữa: “Vào đi.”
Tưởng Oánh Oánh đi vào chỗ ngồi, Đào Ấu Tâm tránh giáo viên, nhỏ giọng hỏi han quan tâm: “Cậu không sao chứ?”
Tưởng Oánh Oánh lắc đầu, im lặng nhét cặp sách ướt nhẹp vào bàn học.
Giáo viên ở trên bục giảng vẫn đang nhìn chằm chằm nên Đào Ấu Tâm không dám quay sang nói chuyện với cô nhóc nữa mà chỉ liếc mắt nhìn xuống ống quần ướt nhẹp của Tưởng Oánh Oánh.
Trong lúc học, cô bé lại nghe thấy bụng Tưởng Oánh Oánh kêu lên, trong lớp học yên tĩnh, tiếng động này vô cùng rõ ràng.
Tưởng Oánh Oánh cực kỳ xấu hổ.
Đào Ấu Tâm viết lên tờ nháo: Cậu chưa ăn sáng à?
Cái bụng không cho phép cô nhóc nói dối, Tưởng Oánh Oánh chỉ có thể gật đầu.
Đào Ấu Tâm lập tức an ủi: Cố chịu đựng một lát nhé, tan học tớ lấy đồ ăn cho cậu.
May mà chủ nhiệm lớp không dạy quá giờ, chuông tan học vừa vang lên, Đào Ấu Tâm đã đi thẳng đến bàn học của Hứa Gia Thời.
Chẳng bao lâu sau, cô bé ôm một đống đồ ăn vặt quay lại để Tưởng Oánh Oánh muốn lấy cái nào thì lấy.
Tưởng Oánh Oánh liếc mắt nhìn lướt qua chỗ Hứa Gia Thời, có chút xấu hổ nói: “Đây là của Hứa Gia Thời, không hay lắm đâu…”
“Không sao đâu mà, tớ đã nói với anh Gia Thời rồi, anh ấy cũng đồng ý rồi.”
“Vậy, vậy thì tốt.” Tưởng Oánh Oánh chầm chậm vươn tay ra, nhìn thấy bao bì của mấy món đồ ăn vặt này gần như chưa bao giờ nhìn thấy ở những cửa hàng nhỏ, thậm chí cô nhóc còn không biết trong lớp bao bì đó là thứ gì? Ngon lắm sao?
Trước mặt Đào Ấu Tâm, Tưởng Oánh Oánh lấy hai loại, Đào Ấu Tâm sợ cô nhóc ăn không đủ no nên lại lấy thêm hai cái khác đưa cho cô nhóc: “Socola này ăn rất ngon, cậu có thể thử xem sao.”
Sau đó Tưởng Oánh Oánh cũng ăn thử, quả thực đúng là “vị ngon” mà cô nhóc chưa bao giờ trải qua.
Làm bạn của Đào Ấu Tâm cũng có thể nhận được sự quan tâm của Hứa Gia Thời, vậy… Trở thành Đào Ấu Tâm thì sao?
Tưởng Oánh Oánh bóp vun cái bánh bích quy đã ăn được một nửa ở trong lòng bàn tay, đợi đến khi tiết thứ hai kết thúc, cô nhóc lấy một quyển sách bài tập từ trong ngăn kéo ra nói: “Tâm Tâm, tớ có vài bài không biết làm, cậu có thể bảo Hứa Gia Thời giảng cho tớ không?”