Chương 1: Có gian thần

Nguyệt Trừng Triều không giống với các triều đình khác, người cầm quyền là nữ tử. Cũng không giống với các triều đại nữ tử vi tôn khác, tuy hoàng đế của Nguyệt Trừng Triều là nữ đế, nhưng tất cả quan viên trong triều vẫn là nam tử.

Về phần nguyên nhân người trong thiên hạ đều biết, nữ đế hiện tại cùng lắm chỉ là một hoàng đế bù nhìn, người chân thật sự nắm giữ quyền hành trong tay chính là Nhϊếp Chính Vương - Ngụy Tiêu.

Nói đến Ngụy Tiêu, tên này cũng làm người ta nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.

Mười năm trước, lúc ấy Ngụy Tiêu chỉ mới mười sáu tuổi, đột nhiên thình lình xuất hiện, trở thành Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất triều đại, được tiên đế ban quan chức ở Hàn Lâm Viện, đứng ở hàng Trung thư xá nhân*.

Cũng không biết tiên đế nhìn trúng điểm tốt gì ở hắn mà liên tục phong quan tấn chức, trong vòng sáu năm ngắn ngủi đã trở thành Hàn lâm học sĩ.

Mà nhìn lại toàn bộ các Hàn lâm học sĩ trong giới, có ai không phải tuổi từ trung niên? Nhưng bọn họ không phục cũng không được, người ta vốn có nữ đế chống lưng, năng lực và thủ đoạn không tồi chút nào, khiến chúng đại thần không thể không thuận theo.

Nhưng mà chuyện không thể tưởng tượng nổi vẫn còn ở phía sau. Bốn năm trước tiên đế bệnh nặng đã ban hai đạo thánh chỉ, một là nhường ngôi cho Hoàng Thái Nữ** Cảnh Ninh, hai là thăng Ngụy Tiêu thành tả tướng, ban quyền hành giám quốc.

Điều này làm cho chúng đại thần càng không hiểu nổi nữ đế có ý gì. Luận tư lịch cùng năng lực, trước có lão hữu tướng hai triều, sau có Minh Thành Thân Vương, dù thế nào cũng không tới lượt hắn mới đúng!

Thánh chỉ ban xuống không bao lâu, nữ đế đã về trời, không để lại một lời giải thích nào. Chúng đại thần nào chịu được sự vô lý ấy, đặc biệt là hữu tướng. Một tiểu tử còn chưa mọc đủ lông ngồi ăn cùng bàn với lão đã đành, lại còn leo lên đầu lão nắm quyền giám quốc. Nữ đế làm như vậy cái mặt già của hắn biết vứt chỗ nào đây!

Ngụy Tiêu cũng không phải người dễ bị ức hϊếp, trong tay hắn có thánh chỉ, mặc cho bọn họ nói thế nào cũng vô dụng. Những thứ lễ như trung hiếu nhân nghĩa này làm cho bọn họ thật khó hành sự.

Tân đế mới mười bốn tuổi, thường ngày chỉ biết vui chơi ca hát. Sau khi Mẫu Đế về trời thì đau lòng khôn xiết, mặc kệ chính sự. Mẫu Đế hạ chỉ như thế nào thì nàng làm như vậy, giao hết cho việc cho Ngụy Tiêu. Ngụy Tiêu có nữ đế bảo vệ, bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Không lâu sau, đâu đó lan truyền tin đồn về hắn và tiên đế. Có lời đồn nói hắn là nam sủng của tiên đế, cũng có lời đồn nói hắn là con trai riêng do tiên đế sinh ra. Nếu không làm thế nào mà hắn được ưu ái đến như vậy. Còn nói hắn là kết tinh của một đoạn tình cảm chân thành của tiên đế. Loại bí mật hoàng thất này thu hút rất nhiều người, từ ông lão 80 đến đứa trẻ 3 tuổi đều bàn tán xôn xao.

Tuy Ngụy Tiêu tuổi còn trẻ nhưng thủ đoạn tàn nhẫn. Nơi tân quan mới nhậm chức xảy ra ba vụ hỏa hoạn, hắn liền nhân cơ hội này ra tay, liên tiếp thanh trừng rất nhiều người dưới trướng hữu tướng. Hắn gϊếŧ gà dọa khỉ, khiến không còn ai dám tung tin đồn bậy về hắn, chỉ sợ lỡ hắn biết được sẽ bị hắn cố tình nhằm vào. Dù sau thì người ta cũng là Giám quốc đại tả tướng, tay nắm trọng quyền mà.

Tân đế có hắn giúp đỡ, không hề gặp khó khăn gì, thoải mái sắm vai hoàng đế bù nhìn của nàng.

Nhìn Ngụy Tiêu nắm giữ quyền hành mỗi lúc một lớn hơn, các đại thần hận tranh không lại. Hữu tướng lại vô cùng sốt ruột, không biết đã nghị luận cùng nữ đề trong tối ngoài sáng biết bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng làm cho nữ đế chết tiệt này quyết định nghiêm trị tên loạn thần tặc tử kia.

Hữu tướng không biết, thật ra ‘nữ đế chết tiệt’ thay đổi thái độ là vì tối hôm trước nàng gặp ác mộng. Nàng mơ thấy mình chết thảm dưới đao của Ngụy Tiêu, đến nỗi giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy kinh hoàng.

Hôm sau thượng triều, Cảnh Ninh phối hợp với hữu tướng làm khó hắn. Lý do rất đơn giản. Tiên đế băng hà đã bốn năm, nữ đế năm nay cũng đã đến tuổi cập kê, không cần đến người giám quốc nữa.

Lúc hữu tướng đưa ra đề nghị này, Cảnh Ninh phối hợp gật đầu nói:

“Lời hữu tướng nói rất có lý, mấy năm nay thật đã vất vả cho tả tướng. Hiện tại trẫm cũng đã đến tuổi trưởng thành, tả tưởng cũng nên nghỉ ngơi bớt.”

Ngụy Tiêu hơi nhíu mày nhìn về phía nữ đế. Cảnh Ninh bị ánh mặt lạnh lẽo của hắn nhìn cảm thấy hơi chột dạ, tả tướng đại nhân này đúng là không dễ chọc.

“Vi thần đa tạ hảo ý của hoàng thượng.” Ngụy Tiêu nói xong liền trao trả con dấu Giám quốc.

Cảnh Ninh không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy, nhất thời không biết nói gì, cầm con dấu trong tay ngắm nghía.

Hữu tướng cũng không ngờ hắn sẽ dễ dàng đồng ý như vậy. Quyền giám quốc lớn như vậy, nói giao liền giao?

Hữu tướng cũng ngây ra một chút, sau đó nhanh chóng phục hồi tinh thần, nháy mắt với nữ đế, ý giục nàng nhanh chóng cất nó.

Cảnh Ninh được hữu tướng nhắc nhở liền định thần lại, tùy tiện nói vài câu, thưởng cho tả tướng vài thứ rồi cho qua chuyện này.

Sự việc xảy ra đơn giản đến mức khiến tất cả mọi người không thể tin nổi. Chỉ sợ sau lưng đại gian thần kia còn có toan tính khác. Hữu tướng còn cố ý nhắc nhở nữ đế làm việc phải cẩn thận, không được mắc lỗi, tránh Ngụy Tiêu nắm được điểm sai lầm.

Cảnh Ninh nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo của hắn, liền gật đầu. Nàng cũng cảm thấy bản thân phải cẩn thận hơn.

Nhưng không quá hai ngày, nàng lại hoàn toàn vứt hết mọi lời kia ra sau đầu. Nguyên nhân là vì phê duyệt tấu chương quá khó. Không biết bình thường Ngụy Tiêu này xử lý mớ tấu chương khiến người ta đau đầu này thế nào nữa!

Giang Nam bị thiên tai thì phải làm sao?

Án của Trần Nhất Minh phải xử thế nào?

Cảnh Ninh bị mớ tấu chương tra tấn hai ba ngày đã không chịu nổi, liền cho người gọi Ngụy Tiêu vào cung.

Ngụy Tiêu nhận được khẩu dụ của nữ đế thì bật cười. Vị nữ đế này nếu thật có thực lực tự mình điều hành quốc gia đại sự, hắn đã không cần lao tâm lao lực như thế.

Hắn cố tình trì trệ, để nữ đế phải chờ hơn hai canh giờ mới khoan thai đi vào, cúi đầu cung kính hành lễ.

Tuy trong lòng Cảnh Ninh rất khó chịu, nhưng hiện tại nàng đang nhờ vả năng lực của người ta, nên đành đè nén lửa giận, uyển chuyển cùng hắn bàn luận về các tấu chương.

Hắn cũng không tỏ ra kiểu cách, cung kính cúi người thi lễ với nữ đế, rồi mới lên tiếng: “Tấu chương phức tạp, chi bằng để thần làm giúp cho.”

Cảnh Ninh vừa định gật đầu, lại nhớ đến lời hữu tướng nói cùng cơn ác mộng kia, nàng vội lắc đầu nói: “Không nhất thiết phải thế, chỉ là phê duyệt tấu chương có chút điểm không hiểu, muốn thỉnh giáo tả tướng đây một chút.”

“Bệ hạ cứ hỏi đừng ngại. Thần biết gì sẽ nói hết, không nửa điểm giấu diếm.”

Cảnh Ninh nhìn thấy bộ dạng cung kính hữu lễ của hắn, thật sự khác biệt rất nhiều với những gì hữu tướng nói. Nhìn diện mạo của hắn bây giờ xem, làm gì giống một gian thần đại gian đại ác cơ chứ.

“Chuyện thiên tai ở Giang Nam, tả tướng thấy thế nào?” Cảnh Ninh vừa hỏi vừa cầm bút lông lên chấm mực.

Ngụy Tiêu nhìn cổ tay trắng nõn của nàng lộ ra thì bất chợt sửng sốt, không biết hắn nhớ đến gì mà có chút thất thần.

Cảnh Ninh không nghe thấy hắn trả lời, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn: “Tả tướng sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao?”

Ngụy Tiêu định thần lại, ho nhẹ một tiếng: “Tạ bệ hạ quan tâm, vi thần vẫn ổn.”

Nói xong, hắn bước lên hai bước đến bên cạnh nàng nhìn xuống tấu chương dưới tay nàng, lúc này mới trả lời.

“Chuyện ở Giang Nam, vi thần đã phái người đến xem xét. Về lý mà nói, kho lương thực ở Giang Nam mỗi năm đều thu dư, đáng lẽ không thể nào cầu cứu viện trợ nhanh như vậy. Việc này cần phải điều tra kĩ lại.”

Mặc dù nói vậy, nhưng thật ra trong lòng Ngụy Tiêu đã sớm hiểu rõ, tổng tư ở Giang Nam là thân tín bên cạnh Hữu tướng, nguyên nhân trong đó chỉ có thể là bọn họ giở trò quỷ.

Cảnh Ninh không biết nội tình bên trong, cảm thấy hắn nói có đạo lý liền gật đầu, đề bút xuống phê duyệt.

Ngụy Tiêu nhìn bàn tay đang viết chữ của nàng không rời mắt. Không hiểu tại sao tiên đế lại muốn truyền ngôi cho nàng, rõ ràng là tứ vương gia so với nàng tốt hơn rất nhiều.

Hắn đang nghĩ ngợi, lại vô tình bị thứ gì đó hấp dẫn tầm mắt.

Hoàng thượng ngồi, hắn đứng. Từ góc độ này có thể nhìn thấy cổ áo của nàng hé mở. Hắn nhìn chằm chằm một mảng da thịt tuyết trắng trước ngực đang theo hơi thở của nàng mà phập phồng nhấp nhô, vô cùng gợi cảm.

Ngụy Tiêu hít sâu một hơi, dời tầm mắt. Nhưng trong đầu hắn lại lẩn quẩn hình ảnh mới vừa rồi. Rõ ràng là hoàng đế chỉ vừa bước sang tuổi cập kê, sao hai khối thịt kia lại to đến như vậy?

Hắn từng nghe nói, có nhóm quý nữ sau khi hứa hôn sẽ tìm ma ma có kinh nghiệm xoa bóp cho lớn, để làm hài hòa cuộc sống phu thê.

Chẳng lẽ của nàng lớn như vậy cũng là do có người xoa giúp?

Nghĩ đến hình ảnh hai khối mềm kia được vuốt ve, hắn liền cảm thấy nơi nào đó của mình cương lên. Hắn hơi khom người, che khuất thứ đang biến hóa giữa hai chân mình.

Nhưng ngẫm nghĩ lại vẫn không có khả năng. Nàng làm gì biết được mật chỉ của tiên đế. Lại cũng chưa hứa hôn thì làm sao có ma ma đến giúp nàng được.

Ngụy Tiêu đang miên man suy nghĩ, lại bị giọng nói của nàng cắt ngang:

“Ngụy khanh, việc cầu phúc ở Thái Miếu năm rồi là do ai phụ trách?”

*Trung thư xá nhân (中书舍人): theo quan chế nhà Tống, trung thư xá nhân đứng hàng chính tứ phẩm, chức quan không to không nhỏ.

**Hoàng Thái Nữ: con gái của hoàng đế được chọn làm người nối ngôi.