Bạch Nhiên trở lại trấn nhỏ còn cố ý cải trang một phen, tóc đen, mắt đen, da cũng hoá trang thành màu đen kịt, không còn cách nào khác, cậu cũng làm hoàng đế gần bốn tháng rồi, nhân vật của công chúng nha, không thể bị nhận ra nha.
Trở lại căn phòng nhỏ mà bọn họ đã từng ở, đã có người khác dọn vào, ngay cả Sean cũng không thấy đâu, vốn Bạch Nhiên còn định chào hỏi người quen cũ một hồi, nhưng bây giờ trên trấn nhỏ này đã không còn người nào quen thuộc với cậu nữa.
Hiện tại nhóc hồ ly đã có, Bạch Nhiên cũng phải quay lại với cuộc sống thực tế rồi, ban đầu mình ở trong Khu Rừng Ma Thú ăn uống cũng không có thêm gia vị gì, mấy thứ bột mì cũng không ăn được, hiện tại trước khi trở lại Khu Rừng Ma Thú, nhất định phải mua thật nhiều thứ mới được.
Bạch Nhiên là một người vợ rất đảm đang, ví như lúc cậu từ hoàng cung chạy ra đã lén đem theo rất nhiều tiền nha, bảo thạch gì đó cũng chất đầy trong bao đồ của Lyga, đi tới trấn nhỏ cũng có thể mua nhiều đồ một chút.
Đầu tiên phải mua gạo, những thứ này là không thể thiếu, kế tiếp chính là gia vị, Bạch Nhiên luyện tập hỏa hệ ma pháp cũng không tệ lắm, nổi lửa nấu cơm gì đó là không thành vấn đề.
"Vợ à, Tiểu Qua có thể ăn thịt sống." Lyga chân thành đề nghị.
Bạch Nhiên trừng mắt, nói: "Coi như là làm đồ ăn vặt cho Tiểu Qua đi, dù sao em cũng muốn ăn thực phẩm chín, đối với Con Người mà nói, để xem người vợ đó có phải là vợ tốt hay không, sẽ căn cứ vào tài nấu nướng của người đó hoặc là con cái nhà họ có mập hay không, có khoẻ mạnh hay không, cho nên, em sẽ cố gắng nuôi Tiểu Qua thật mập mạp khoẻ mạnh."
Lyga nghiêng đầu nhìn Bạch Nhiên, có chút không hiểu lắm, đối với thú mà nói, vợ tốt là người có thể sinh cục cưng, hoàn toàn lệ thuộc vào bạn đời của mình, đối với tài nấu nướng gì đó, Lyga cảm thấy nó căn bản không quan trọng lắm.
Bạch Nhiên nhéo nhéo lỗ tai Lyga, cảm thấy bộ dáng hắn nghiêng đầu nhìn mình thật là đáng yêu, đáng yêu giống như bộ đồ ngủ cún con vậy, đặc biệt là gương mặt đơn thuần của hắn, thấy thế nào cũng muốn chà đạp một phen, có lẽ không ai ngờ được rằng, người đơn thuần như vậy lại là lão đại của Khu Rừng Ma Thú.
Bạch Nhiên ở trên trấn nhỏ mua rất nhiều thứ, gia vị gì đó đều là mua một đống, còn thuận tiện mua thêm một ít hạt giống, như là cà chua, dưa hấu, dưa chuột, thêm một ít rau cải nữa, lúc về nhà khai khẩn một mảnh đất trồng gần hang rồi trồng rau, đến lúc đó sẽ có đủ loại mà ăn.
Trừ cái đó ra, Bạch Nhiên còn mua một cái nồi lớn, chất lượng vô cùng tốt, sau đó chính là mua thêm ít bát đũa nữa, ngoài ra còn có dao thớt, thau rổ gì đó đều mua đủ.
Bạch Nhiên mua rất nhiều đồ, cho nên không còn cách nào khác, chỉ có thể mướn xe ngựa để kéo về nhà, Tiểu Qua thì đi bộ, trên đường đυ.ng phải chó con mèo con gì đó, thân hình của đối phương so với nó không biết lớn hơn gấp bao nhiêu lần, thế mà tên nhóc này vẫn dám huơ huơ móng vuốt với bọn họ.
Tiểu Qua là một tiểu bá vương mười phần, Lyga đã có chút hối hận khi muốn sinh nhóc hồ ly rồi.
Trước kia vợ là của mình, hiện tại, vợ là của Tiểu qua, kế tiếp mới là mình, thân là Tình Hồ, Lyga làm sao có thể cho phép vợ của mình đem lực chú ý đặt ở trên người con hồ ly khác? Coi như là con trai của mình đi nữa cũng không được.
Cho nên, khi tiểu Qua rầm rì cọ cọ ở trong ngực Bạch Nhiên, Lyga vô cùng không khách khí xách nó lên, lắc lắc vài cái. Mấy cọng lông mà đỏ liền rớt xuống, nó mở to hai mắt, đôi con ngươi màu vàng xinh đẹp liền ngấn nước. . . . . .
"Lyga, không cho anh ức hϊếp nhóc hồ ly." Bạch Nhiên cau mày, đoạt lấy Tiểu Qua từ trong ngực Lyga, ôm vào trong ngực thật chặt.
Tiểu Qua lè lè đầu lưỡi màu hồng của mình, hướng về phía Lyga huơ huơ móng vuốt:
Mẹ là của con, ba ba hư.Lyga xù lông, mặc dù nghe không hiểu Tiểu Qua đang nói cái gì, nhưng nó làm mặt quỷ, lại huơ huơ móng vuốt như vậy, không phải là đang khıêυ khí©h hắn sao? Hử? Muốn đánh nhau sao?
Nhìn thấy Lyga đang xắn tay áo muốn đánh người, Bạch Nhiên lập tức tiến lại gần, hôn lên khóe miệng Lyga một cái, nói: "Không nên đi so đo với nhóc con như thế."
Lyga đỏ mặt, hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Bạch Nhiên vô cùng tự nhiên vén cánh tay áo của hắn lên, chậm rãi nói: "Lyga, nếu như có một ngày, em biến mất, anh sẽ như thế nào?"
Lyga giật giật lỗ tai: "Sẽ không để cho em biến mất."
Bạch Nhiên mở to hai mắt, cảm thấy trong lòng có chút ấm áp: "Aiz, anh là ma thú, nghe nóisinh mệnh của ma thú rất dài, nếu như có một ngày, em chết. . . . . ."
Lyga nghiêng đầu lại nhìn chằm chằm cậu: "Sẽ không để cho em chết."
Bạch Nhiên không nhanh không chậm nói: "Lyga, nếu có một ngày em chết đi, hoặc là biến mất, anh cũng đừng quan tâm em, lại tìm một con hồ ly khác đi, ừm, bất kể đối phương là ma thú nào, tóm lại cứ tìm một bạn đời mới là tốt rồi."
Lyga hừ một tiếng, dùng đuôi quấn lấy cậu, không nói gì.
Bạch Nhiên lắc lắc hắn: "Có nghe không hử?"
Lyga vẫn không nói lời nào.
Bạch Nhiên thở dài một hơi, nói: "Được rồi, anh đừng tức giận, em chỉ tùy tiện nói như vậy thôi, hơn nữa, em đã từng làm hoàng đế nha, cho nên sinh mệnh cũng rất dài nha."
Không khí vốn rất tốt liền trở nên có chút cứng ngắt, nhưng Lyga vẫn canh giữ ở bên cạnh Bạch Nhiên, Tiểu Qua theo cánh tay của bọn họ bò lên đầu vai Lyga, hồ ly nho nhỏ nằm ở trên vai Lyga, thoạt nhìn thật đáng yêu.
Slocker chính là người chuyên làm việc vặt, Bạch Nhiên để cho hắn mang theo một xe ngựa kéo trở về Khu Rừng Ma Thú trước, mà cả nhà Bạch Nhiên dường như còn muốn ở trong trấn nhỏ nghỉ ngơi thêm một đêm, vì thế, Slocker dĩ nhiên là có chút vui vẻ đi trước rồi.
Ừm, dường như. . . . . . Dường như đã ba bốn ngày rồi cũng không nhìn thấy con sói trắng lớn kia. . . . . .Slocker phát hiện, mình cũng bắt nhớ người khác ngoài chủ nhân rồi, đây cũng không phải là điềm báo tốt.
Slocker vội vàng đánh xe ngựa vào Khu Rừng Ma Thú, mỗi khi mùa đông đến, cơ hội tiến vào Khu Rừng Ma Thú so với thường ngày cao hơn nhiều, bởi vì khói độc bị tuyết làm phai nhạt đi rất nhiều, chỉ cần làm tốt biện pháp phòng hộ, căn bản cũng không cần sợ trúng độc.
Slocker là ma thú cao cấp, làm sao có thể sợ chút khói độc này? Vì vậy, khi các nhóm lính đánh thuê khác mang theo mặt nạ phòng độc để tiến vào Khu Rừng Ma Thú, Slocker nhà chúng ta lại nghênh ngang đánh xe ngựa, chầm chập đi vào.
Trong khoảng thời gian này, cũng không biết tại sao, Slocker luôn cảm thấy buồn nôn, còn có cảm giác mình mập lên rất nhiều, hơn nữa, bất kể mình vận động thế nào, bụng vẫn nhô lên một khối nhỏ, đáng ghét, mèo béo gì đó, quá khó coi.
Tiến vào Khu Rừng Ma Thú không lâu, Slocker liền đói bụng, đáng tiếc vẫn còn ở trong khu vực khói độc, gần như không có ngọn cỏ nào sinh trưởng, hơn nữa Slocker lại không mang theo lương khô, liền biến thành mèo con nằm ở trong buồng xe lăn lộn, tiết kiệm năng lượng.
Thật sự là quá đói, nhưng tại sao đói bụng thành như vậy, bụng vẫn phình lên???
Cũng không biết đi được bao lâu, Slocker đói bụng đến không chịu nổi, đành nhảy xuống xe ngựa, biến thành một con ma thú to lớn với bộ lông màu đen, trong thân thể tản mát hơi thở khiến con ngựa kinh hoảng, nhất thời muốn chạy trốn, Slocker sao có thể cho nó cơ hội đó, hắn nhào tới, đập mấy móng vuốt, con ngựa liền ngã xuống đất, Slocker bắt đầu chậm rãi hưởng dụng.
Gần đây khẩu vị thật lớn, cả một con ngựa cũng ăn sạch, Slocker ăn uống no đủ, rốt cục cũng phát hiện một vấn đề, đã không còn ngựa kéo xe rồi.
Thật ra với thân hình cao lớn như vậy, Slocker hoàn toàn có thể kéo xe, nhưng mà, một con mèo cao quý sẽ không làm việc cực khổ đó, vì vậy, hắn tính toán đi bắt một con ngựa khác tới.
Ở nơi hoang vu như thế này làm sao có thể kiếm được ngựa đây? Đặc biệt nơi này còn là khu vực dày đặc khói độc, bình thường sẽ không có động vật nào chạy tới đây, nhưng vận khí của Slocker vẫn khá tốt, vừa định bắt ngựa, một con heo rừng liền xuất hiện trong tầm mắt của hắn, ừm, không tệ, heo rừng cũng được, đến lúc đó còn có thể ăn nó, thịt của heo rừng cũng khá ngon.
Slocker không có khả năng khống chế tinh thần người khác như Lyga, chỉ có thể dựa vào uy hϊếp mà thôi, heo rừng sợ nhất là gặp phải ma thú, đặc biệt là ma thú cao cấp, sau khi thấy Slocker, nó liền liều mạng chạy trốn, Slocker cũng đuổi theo, hoàn toàn đem xe ngựa quên mất.
Heo rừng chạy thật sự quá nhanh, Slocker vậy mà có cút đuổi theo không kịp, một giây kế tiếp, từ trong tuyết chui ra một thân ảnh trắng như tuyết, gào một tiếng, liền nhào tới, heo rừng bị vồ lấy, đồng thời, cổ cũng bị cắn đứt, máu tươi liền bắn ra.
Slocker vô cùng khó chịu, heo rừng của hắn bị cắn chết, như vậy ai tới kéo xe đây?
"Slocker, không phải anh đang đói bụng sao, thừa dịp còn nóng mà ăn nha, rất tươi ngon." Nửa đường xuất hiện, hình tượng của Bạch Lan có chút khôi hài, nhóc Phấn Xà quấn trên lỗ tai của hắn, trên đầu là nhóc Hoàng Điểu.
Slocker ưu nhã tiêu sái đi qua.
Bạch Lan le lưỡi, vẻ mặt vô cùng hàm hậu, cái đuôi vẫn vẫy tới vẫy lui, vừa nhìn liền biết đang lấy lòng.
Slocker cho Bạch Lan một vuốt, trên gương mặt tuấn tú liền xuất hiện vết mèo cào, thoạt nhìn có chút kinh khủng.
Bạch Lan trợn tròn mắt, hắn tính toán tới đón Slocker, nhưng vừa đến nơi này liền nhìn thấy Slocker đang đuổi theo heo rừng, không biết ngọn nguồn chuyện của Slocker nên hắn tự nhiên là muốn giúp Slocker, tại sao vẫn bị đánh một vuốt nhỉ?!
Ngay cả Bạch Lan là con sói kiên cường như thế vẫn cảm thấy tủi thân, dùng móng vuốt chà chà mặt: "Sao lại đánh tôi?"
Slocker hừ một tiếng, xoay người, dùng cái mông đối diện hắn: "Thích đánh anh vậy đó."
Trái tim bé nhỏ của Bạch Lan bị tức đến run rẩy, nhóc Phấn Xà ở trên lỗ tai rớt xuống, nhóc Hoàng Điểu cũng nhảy xuống theo, hai nhóc con kia rối rít bò lên trên người Slocker.
Nhóc Phấn Xà: "A. . . . . . Mùi trên người mèo lớn thật là ngửi rất tốt nha."
Nhóc Hoàng Điểu: "So với mùi trên người mẹ còn tốt hơn."
Bị hai nhóc con bỏ rơi, Bạch Lan càng cảm thấy tủi thân hơn.
Slocker không thích mấy đứa nhóc, vì vậy liền vẫy lông, nhóc Hoàng Điểu liền từ trên người hắn rớt xuống, nhóc Phấn Xà lấy hết khí lức dùng đuôi quấn nó, không để cho nhóc Hoàng Điểu té xuống.
Bạch Lan thở dài, đi tiến gần, tha nhóc Hoàng Điểu và nhóc Phấn Xà lên, hai tên nhóc kia lại bò lên đầu của hắn, Bạch Lan tiến tới, liếʍ liếʍ cúc hoa của Slocker: "Tôi sai rồi."
Slocker hừ một tiếng, biết lỗi là tốt rồi.
Thật ra thì Bạch Lan căn bản cũng không biết mình sai ở chỗ nào. . . . . .
Slocker không nói gì, ưu nhã hướng chỗ xe ngựa mà đi, ừm, nếu heo rừng đã bị cắn chết, như vậy liền để Bạch Lan tới kéo xe đi.
Bạch Lan liếc nhìn Slocker một cái, ừm, mèo lớn nhà hắn có phải mang thai rồi không nhỉ? Nếu không, những nhóc ma thú kia sẽ không vô duyên vô cớ quấn lấy hắn, nghe Tiểu Bạch nói trên thân thể của người mang thai sẽ tản mát ra một loại mùi đặc trưng, đặc biệt thu hút đám nhóc con, Bạch Lan dùng sức ngửi ngửi, ừm, mèo lớn nhà hắn dường như so với trước kia thơm hơn rất nhiều nha. . . . . .
"Anh nhìn cái gì đó?" Slocker rốt cuộc cũng bị ánh mắt của Bạch Lan dọa sợ, vô cùng khó chịu nghiêng đầu lại nhìn hắn.
Bạch Lan lập tức thí điên đuổi theo: "Slocker, gần đây ăn uống ngon hơn trước sao?"
Slocker gật đầu một cái: "Tạm được."
Bạch Lan mở to hai mắt, nhỏ giọng hỏi thăm: "Tôi có thể gọi anh là vợ không?"
Slocker nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm Bạch Lan.
Bạch Lan trừng mắt, không hiểu nha.
Slocker lại thưởng cho hắn một vuốt.
Bạch Lan cảm thấy vô cùng tủi thân.
Slocker nói: "Sao cũng được, nhưng tôi sẽ không gọi anh là chồng."
Ánh mắt của Bạch Lan sáng lên, con ngươi màu đỏ thẳm càng trở nên xinh đẹp: "Vợ à. . . . . ."
Bạch Lan nhào tới cọ cọ, rồi liếʍ lông cổ Slocker, Slocker bị liếʍ vô cùng thoải mái, nhưng vẫn dùng móng vuốt đẩy hắn vài cái tượng trưng.
Bạch Lan giờ khắc này thật sự muốn khóc rồi, đồng thời cũng ôm một hi vọng, đó chính là hi vọng mèo lớn nhà hắn sinh được một nhóc mèo, nếu sinh được nhóc sói thì, ừm, mình có thể bị ngược đãi hay không nha . . . .