Chương 45: Về nhà

Betta trở về Đế Đô, thái độ thật kiêu ngạo, một chút dáng vẻ nhận sai cũng không có, trước kia hắn đối với hoàng đế coi như cung kính, hiện tại, một chút mặt mũi cũng không cấp cho, chỉ cần là quyết định của hoàng đế, hắn đều lên tiếng phản bác, nhưng vấn đề là, đối với những quyết định của mình, hắn đều tìm ra những lý do vô cùng hợp tình hợp lý có thể khiến cho các đại thần tin phục.

Cho nên, ở trong tối, có rất nhiều đại thần đều đầu nhập vào phe của Betta, còn có người giựt giây khiến hắn hành thích hoàng đế, làm cuộc đảo chính.

Dĩ nhiên, những chuyện này Bạch Nhiên cũng biết, cậu cũng không dám làm chuyện không nắm chắc, mặc dù bản thân có thể chết đi sống lại vài lần nữa, nhưng cậu sợ mình chết rồi, còn chưa kịp tỉnh lại, cơ thể đã bị một linh hồn khác chiếm lấy rồi sống cùng với Lyga, cho nên cậu rất sợ chết.

Vì thế, thú cưng Slocker của Bạch Nhiên trở nên rất bận rộn, vội vàng sai bảo đám mèo hoang và chuột, để bọn chúng giúp mình thu tập tin tức, bên cạnh còn phải phòng ngừa Bạch Lan quấy rối, Betta tuyệt đối sẽ làm phản, nhưng Bạch Nhiên cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị.

Cả nhà Hoa Dao cũng sắp kết thúc kỳ ngủ đông, Bạch Lan liền đưa hai nhóc con kia về Khu Rừng Ma Thú, mới đầu cũng muốn đưa Tiểu Qua về, nhưng tên nhóc kia lại sống chết không chịu đi, liền cắn chặt ống quần Bạch Nhiên, móng vuốt nhọn cũng túm chặt quần Bạch Nhiên, Bạch Nhiên nhìn thấy thế liền cảm thấy khó chịu trong lòng, nhất thời kích động, để cho Tiểu Qua ở lại bên cạnh mình.

Bạch Nhiên cũng rất thẳng thắn nói chuyện kế vị cho Mộc Tâm và Mộc Hằng biết, bây giờ cậu là hoàng đế, cậu không muốn làm, muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho anh trai của mình, Mộc Tâm và Mộc Hằng đều là con rối, là tượng gỗ, bọn họ chỉ biết thi hành nhiệm vụ, hơn nữa Bạch Nhiên cũng đề ra nhiệm vụ, bảo bọn họ đi đến nơi khác giúp cậu chút việc.

Lyga là mục tiêu khá lớn, cho dù thu nhỏ lại cũng sẽ có rất nhiều người nhận ra hắn, cho nên hắn liền ôm theo con trai của mình nằm chờ ở trong Khu Rừng Đế Đô, còn Bạch Nhiên thì giao cho Slocker bảo vệ.

Mặc dù Lyga rất muốn luôn ở bên cạnh bảo vệ Bạch Nhiên, nhưng Bạch Nhiên không cho, cậu không cần được bảo vệ, cậu nhất định phải chết, nếu không làm sao Betta có thể cam lòng? Cậu không muốn để cho Khu Rừng Ma Thú dính vào chuyện này, Khu Rừng Ma Thú là cõi yên vui, tự cậu cũng có năng lực bảo vệ tốt bản thân mình.

Slocker biến thành Thú Nhân, hắn nhìn Bạch Nhiên, nhỏ giọng nói: "Thật sự muốn như vậy sao? Sẽ rất đau."

Bạch Nhiên lắc lắc đầu, cười nói: "Không sao, Slocker, cám ơn anh."

Mặt Slocker thoáng ửng hồng, vung một móng vuốt sắc nhọn của mình ra, đâm một cái ở trên ngón trỏ của Bạch Nhiên, máu tươi lập tức chảy ra. . . . . .

Bạch Nhiên đang ngủ mê, bỗng nhiên cảm giác được trước mắt có một bóng đen thoáng qua, cậu mở mắt ra, phát hiện bóng đen kia đã đứng ở trước giường của mình, cậu kinh ngạc trợn to hai mắt: "Bet. . . . . ."

Nam nhân cúi người xuống, che miệng của cậu lại: "Bệ hạ của ta, ngủ có ngon không?"

Bạch Nhiên có chút hoảng hốt, sợ hãi muốn thét lên, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, Betta cúi người xuống, con ngươi đen nhánh nhìn cậu, ánh mắt nheo lại: "Ngươi nói xem, đã trễ thế này, ta tới đây để làm gì?"

Bạch Nhiên lắc đầu, trong ánh mắt mang theo tia lấy lòng.

Betta nhíu mày, trên mặt đều là vẻ chán ghét.

"Ngươi không xứng làm một vị hoàng đế tốt." Betta hạ thấp giọng, ngữ khí vô cùng lạnh lùng .

Bạch Nhiên lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

"Ngươi nhất định phải chết." Betta nheo mắt lại, sau đó dùng dao găm cứng rắn cắm vào ngực Bạch Nhiên, máu tươi lập tức bắn ra, vậy mà vẻ mặt của Betta lại có chút không yên lòng.



Đây là em trai của hắn, từ nhỏ hắn vẫn hâm mộ, vẫn ghen tỵ với đứa em này, lúc nhỏ mình đều bị đãi ngộ một cách bình thường, còn đứa em này lại được mọi người yêu quý kính cẩn, hắn nhớ năm ấy hắn mười bốn tuổi, còn đứa em này mới hai tuổi, hắn ở trong tẩm điện của mình cố gắng luyện tập kiếm thuật, cũng không biết tại sao, tẩm điện của mình vô cùng vô cùng xa, nhưng Evans và phụ hoàng nếu ở cách đây không xa liền sẽ đến tẩm điện hắn.

Mái tóc bạch kim xinh đẹp mềm mại, đôi mắt có hai màu khác nhau kia luôn khiến người ta có thể vừa nhìn thấy liền cả đời không quên, còn có đôi tay nhỏ bé non mềm kia, và cả âm thanh mềm mại nữa, đến bây giờ Betta vẫn nhớ rất rõ.

Lúc ấy, kiếm của hắn chỉ vào nhóc con kia, nhưng nó lại không sợ mình, hai tuổi, đứa nhỏ đó cũng chưa biết nói, dáng đi cũng nghiêng nghiêng ngã ngã, ánh mắt xinh đẹp lại chớp chớp nhìn hắn.

Betta lúc ấy thật sự muốn đâm xuống một kiếm kia, chính vì tên nhóc này, nếu như không có nó, có phải phụ hoàng sẽ đối xử với mình khá hơn một chút không? Có phải sẽ được Người chú ý nhiều hơn hay không, thật muốn. . . . . .

Thanh kiếm của hắn đâm tới, nhóc Evans nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó cánh tay nhỏ bé non mềm của nhóc con kia liền nắm lấy kiếm của hắn nhét vào trong miệng.

Betta nhắm mắt lại, chỉ cần dùng sức đâm xuống một chút, nhóc con này liền sống không nổi nữa. . . . . .

Đâm xuống. . . . . . .

Khi Betta lần nữa mở mắt, sát ý trên người hắn đều biến mất. . . . .

Nhóc con kia mở to mắt nhìn hắn, ngậm kiếm của hắn một lúc có vẻ cảm thấy chơi không vui, liền phủi tay, rồi mở một hai tay, dùng âm thanh mềm mại nói: "Anh, ôm."

Betta cũng không biết lúc ấy bị cái gì, bản thân lại bị quỷ thần xui khiến thế nào mà ném kiếm xuống đất, hắn chán nản ngồi bệt xuống thở dốc, trời ạ, vừa rồi hắn lại muốn gϊếŧ chết em trai của mình sao?

Nhưng nghĩ lại, hắn liền hối hận, lẽ ra nên gϊếŧ nó đi. . . . . . như vậy sẽ. . . . . .

Nhóc con lảo đả đi tới trước mặt hắn, bàn tay nhỏ bé non nêm kéo kéo ngón trỏ Betta, vô cùng không khách khí mà bỏ vào trong miệng ngậm, sau đó dùng hàm răng của mình gặm gặm, khiến cho ngón tay của hắn đều là nước miếng.

Đầu lưỡi non mềm liếʍ ngón tay của mình, hàm răng tựa hồ cố gắng dùng sức cắn hắn, nhưng Betta lại không cảm giác được đau đớn, rốt cuộc, hắn thở dài, bế nhóc con kia lên.

"Sau này không nên tới tìm ta nữa, chúng ta đã định sẵn sau này phải chém gϊếŧ lẫn nhau." Hắn lạnh giọng nói.

Nhóc con kia dường như rất thích hắn, thường xuyên chạy đến đây, đều là lén lút tới, cũng không biết nhóc con kia làm cách nào để nhớ đường nữa, mỗi lần như vậy, Betta đều đưa nhóc ấy về, dần dần, nhóc con kia cũng được sáu tuổi, rất nghe lời, hắn đặc biệt yêu thích nhóc ấy, nhưng hắn cũng hiểu, mình và nhóc con kia, căn bản không có thể trở thành bạn bè, hay là anh em.

"Sau này đừng tới tìm ta chơi nữa, nếu không ta sẽ gϊếŧ ngươi." Mỗi một lần như thế, hắn đều nói như vậy.

Bỗng nhiên có một ngày, cũng không biết tại sao, chuyện nhóc con kia đến tìm hắn bị phụ vương biết, phụ vương cho rằng hắn dụ dỗ Evans, muốn sát hại nhóc ấy, Betta cảm thấy rất oan uổng, nhưng hắn cho tới bây giờ đều không phải là người sẽ đi biện giải điều gì.

Cũng không biết phụ vương nói gì với nhóc con kia, từ đó về sau, nhóc ấy không tới nữa, không còn ai dùng âm thanh non nớt gọi hắn một tiếng 'Anh', cũng không có ai nằng nặc đòi hắn ôm nữa. . . . . .

Có chút cô đơn, có chút tịch mịch, nhưng cũng càng thêm ghen tỵ với nhóc ấy.

Tại sao nhóc con kia còn nhỏ đã có thể có hết thảy mọi thứ, còn mình nỗ lực lâu như vậy, lại không có được gì.



"Anh. . . . . ." Âm thanh của Bạch Nhiên mang theo tia nức nở, lại có chút mềm mại, chọc người trìu mến.

Betta sửng sốt, nghiêng đầu nhìn, ánh mắt lại có chút hồng: "Ta đã sớm nói, chúng ta đã định sẵn phải chém gϊếŧ lẫn nhau ."

Bạch Nhiên có chút ký ức của Evans, một phần ký ức kia chính là Betta, cậu nghĩ, Evans thật sự thích Betta, nhưng bởi vì mình quá mức thân cận hắn khiến mọi người hiểu lầm Betta, khiến hắn tổn thương, cho nên mới nhẫn nại không cùng hắn nói chuyện, nỗi đau khổ trong lòng đó, loại đau khổ này, vào giây phút này, Bạch Nhiên cũng sâu sắc cảm nhận được.

Iza biết Evans thích Betta, cho nên ở sau lưng giựt giây hắn, để hắn đi gϊếŧ phụ hoàng, chỉ cần phụ hoàng chết, anh trai mà hắn thích nhất sẽ lên ngôi hoàng đế, cũng sẽ thích mình, lúc đó Evans chính là nghĩ như vậy.

Chỉ tiếc, Evans đơn giản lại thuần khiết bị Iza lợi dụng, vốn định làm ngư ông đắc lợi, nhưng không ngờ rằng, Evans không chết, lại lấy thân phận một người khác sống lại, mà gian kế của Iza cũng sớm bị hoàng đế biết được.

"Anh. . . . . . Em thích anh. . . . . ." Âm thanh của Bạch Nhiên càng ngày càng nhỏ, trong đôi mắt xinh đẹp còn ngấn nước mắt, Betta đột nhiên quay đầu lại, hắn mới vừa nghe cái gì?

Anh. . . . . . Em thích anh. . . . . .

Em thích anh. . . . . .

Betta nhíu mày, chậm rãi ôm thân thể nho nhỏ kia vào trong ngực.

Thật ra thì. . . . . . Anh cũng rất thích em. . . . . .

Những lời này Betta không nói ra, hắn cũng không thể thốt ra khỏi miệng.

Bỗng nhiên, Betta phát hiện có chỗ nào đó không đúng lắm, hắn ngửi ngửi mùi hương trên người Bạch Nhiên, sau đó khóe miệng liền cong lên. . . . . .

"Tiểu Bạch, sao rồi, còn đau sao?" Slocker dùng móng vuốt nhẹ nhàng đυ.ng Bạch Nhiên cũng đang trong hình dạng mèo con ở bên cạnh một cái, có chút đau lòng hỏi.

Bạch Nhiên lắc lắc đầu: "Không đau lắm."

Người bị gϊếŧ kia căn bản không phải là cậu, mà là một loại thực vật, sau đó dùng ma thuật của Slocker để nguỵ trang, nhưng Bạch Nhiên vì để càng giống như thật, lại thêm máu tươi của mình lên đó, có thể để cho mình cũng cảm thụ được cảm giác của thế thân kia, cũng có thể dùng thế thân kia đối thoại với Betta. . . . . . .

Qua một lúc lâu, Bạch Nhiên rốt cuộc chạy chậm lại, dùng móng vuốt gãi gãi lông, nói: "Không sao, chúng ta đi hội hợp với Lyga đi."

Có lẽ bởi vì hoàng đế Sith xưa nay đều yêu thích động vật, ở trong Hoàng Thành đυ.ng phải mèo con chó con gì đó cũng không mấy làm lạ, chỉ cần không cắn người, thị vệ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, có lúc còn dùng bánh bích quy cho bọn chúng ăn, cho nên khi hai con mèo một đen một trắng nghênh ngang đi về phía trước, trừ bọn thị vệ thỉnh thoảng kêu hai tiếng ra, cũng không ai chú ý tới bọn chúng.

Qua tối nay, bọn họ có thể trở lại Khu Rừng Ma Thú rồi, cuộc sống vô buồn vô lo đó, Bạch Nhiên chỉ cần nghĩ tời một chút thôi đã cảm thấy hưng phấn rồi, cho nên đi đường cũng nhanh hơn.

Bỗng nhiên, một đôi tay ôm lấy cậu bế lên, Bạch Nhiên định giãy giụa, nhưng loại cảm giác bị áp bách quen thuộc này nhất thời khiến cậu không thể nhúc nhích, Slocker tự nhiên cũng gấp, 'meo meo' kêu loạn, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng để động thủ.

"Mèo con đáng yêu." Betta sờ sờ đầu Bạch Nhiên, thấy đôi mắt mèo là một xanh một vàng, hắn cong khóe miệng lên, cười vô cùng rực rỡ, giống như anh trai nhà bên vậy.

Bạch Nhiên bị dọa sợ đến run rẩy, không thể nào nha, sao có thể bị nhận ra nha?

Betta hôn lên trán Bạch Nhiên một cái, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ tha cho em một mạng vậy, em trai thân yêu của anh."

Bạch Nhiên mở to hai mắt, không thể nào, làm sao anh ta biết được? Sao có thể?

Betta đặt mèo nhỏ xuống đất, sau đó xoay người, sải bước rời đi.

Betta cong khóe miệng, dù đôi mắt đã ngấn nước mắt nhưng lại cố chấp không chịu lưu người lại, em trai của hắn. . . . . . Em trai của hắn quả là một đứa ngốc mà. . . . . .

Cả hai chạy tới Khu Rừng Đế Đô, Lyga đã sớm không chờ được nữa, còn Tiểu Qua ngửi thấy mùi vị của mẹ mình, lập tức chạy tới. A? Sao mẹ lại biến thành mèo rồi?

Ngay sau đó, Slocker, Bạch Nhiên và Lyga đồng thời biến thành Thú Nhân, rồi song song tiến vào bên trong Ma pháp trận dịch chuyển.

Khu Rừng Ma Thú, bọn ta trở lại rồi đây. . . . . .