Sáng sớm hôm sau, Bạch Nhiên bị lạnh mà tỉnh dậy, rùng mình một cái, ở trong vòng tròn duỗi tay duỗi chân, đến khi cả người đều nóng lên mới dừng lại, xem ra tạm thời Lyga không có ý định ăn mình, cho nên lá gan của Bạch Nhiên cũng to hơn.
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhiên bước ra khỏi cái vòng Lyga vẽ cho cậu, cậu đi quanh hang hồ một vòng, khi đến gần cửa hang, liền lặng lẽ thò đầu mình vào trong hang nhìn thử.
Trong hang hồ, cái gì cũng không thể nhìn rõ, Bạch Nhiên càng lớn gan hơn, nửa người đều đã nhoài vào bên trong, cậu căn bản không hề phát hiện ra Lyga đang đứng phía sau mình.
Lyga có chút nghi hoặc, nâng móng vuốt lên vỗ vỗ bả vai của Bạch Nhiên, Bạch Nhiên phủi phủi ra, "Đừng phá, để ta coi lão đại Lyga còn ngủ không?"
Lyga ở phía sau thu hồi móng vuốt lại, nói: "Hắn tỉnh rồi."
Bạch Nhiên khinh thường nói: "Làm sao ngươi biết?"
Lyga: "Xoay người lại."
Bạch Nhiên nhìn không rõ trong hang hồ có cái gì, xoay người lại, khuôn mặt hồ ly của Lyga liền hiện ra trước mặt của mình, cậu sợ tới mức chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống mặt đất.
"Ngươi lén lút trước cửa hang của ta làm cái gì?" Lyga nói.
Bạch Nhiên có chút chột dạ uốn éo mấy ngón tay của mình, giương mắt nhìn Lyga, thấy hắn không có tức giận, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Ta muốn dựng một cái phòng ở bên cạnh hang hồ, không phải ngươi nói muốn nuôi nhốt ta sao, vẽ đại một cái vòng không thể coi là nuôi nhốt nha, ngươi phải đốn cây cối dựng thêm xung quanh vòng tròn này, sau đó giam ta ở bên trong, như vậy mới được xem là nuôi nhốt."
Lyga nghiêng đầu, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói: "Giống mấy cái chuồng chó mà con người hay dựng phải không?"
Bạch Nhiên lặng lẽ khóc rống trong lòng: "Chính là nó, cái mà ngài gọi là chuồng chó đó."
Lyga gật gật đầu, nói: "Được rồi, ngươi tự làm đi, có cái gì không biết cứ thuận tay bắt mấy con ma thú xung quanh mà hỏi."
Bạch Nhiên kinh hồn bạt vía gật gật đầu, làm sao cậu dám đi bắt mấy con ma thú đó chứ, có mà đám ma thú đó tới bắt cậu thì có.
Lyga lại dùng đuôi hồ ly của mình quấn lấy cậu, có chút cân nhắc: "Về sau ăn cho béo một chút."
Bạch Nhiên: "..."
Lyga đồng ý cho mình dựng một cái phòng ở bên cạnh, Bạch Nhiên giống con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, chạy như điên ra bên ngoài, nghĩ thầm, thuận tiện phải tìm cái hồng anh thảo gì đó, cậu muốn đi ra ngoài.
Đi tới đi lui trong rừng, Bạch Nhiên phát hiện một hồ nước vô cùng xinh đẹp, ngày hôm qua ngay cả một ngụm nước cậy cũng chưa uống, cổ họng khô rát, thầm nghĩ hồng anh thảo kia không phải muốn tìm là tìm được, trước cứ uống miếng nước, thuận tiện tắm rửa một cái, trên người mình bẩn quá rồi, hơn nữa vài vết thương nhỏ vẫn còn rứa máu, phải rửa sạch mới được.
Quần áo trên người Bạch Nhiên bẩn đến nổi không nhìn ra màu sắc vốn có của nó, nước rất trong, Bạch Nhiên vốc lên uống vài ngụm, chờ uống no bụng mới hai ba phát cỡi hết quần áo ra, chỉ mặc mỗi cái qυầи ɭóŧ, bắt đầu giặt quần áo.
Giặt sạch quần áo, mặc dù không có bột giặt, nhưng Bạch Nhiên vẫn miễn cưỡng giặt bộ quần áo đen thùi kia trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều, kiểu dáng thoạt nhìn rất giống áo sơmi, nhưng đã rách nhiều chỗ, Bạch Nhiên nghĩ nghĩ, dù sao cũng phải tắm, vì thế cởi luôn qυầи ɭóŧ ra, dù sao trong khu rừng này cũng đều là dã thú, mình cũng không cần thiết phải thẹn thùng.
Chờ toàn thân được tắm sạch sẽ, Bạch Nhiên tìm mấy cành cây khô làm giá phơi đồ, móc quần áo lên trên đó, Bạch Nhiên lại mò tới bên hồ.
Mặt hồ thực yên tĩnh, tựa như mặt gương, vô cùng xinh đẹp, Bạch Nhiên suy tư, mình tới đây cũng đã lâu, còn không biết bộ dạng thế nào, rốt cuộc là mình xuyên qua, hay là sống lại trên thân thể người khác?
Bạch Nhiên ngồi xổm xuống, nhìn xuống mặt hồ, cậu liền hoảng sợ, tuy rằng đã chuẩn bị tốt, nhưng sau khi xem dung mạo của mình in trên mặt nước, cậu vẫn bị dọa sợ.
Bộ dạng cũng không giống như con vượn trong tưởng tượng, ngược lại rất dễ nhìn, đó là khuôn mặt của một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mái tóc ngắn màu bạc, chưa tới mức xinh đẹp, nhưng đặc biệt thanh tú, nhưng đôi mắt có hai màu khác nhau kia lại vô cùng yêu dị.
Con ngươi bên trái là màu vàng nhạt, nhạt hơn so với con ngươi màu vàng đầy yêu dị của Lyga, gần như là màu hổ phách, còn con ngươi bên phải lại có màu xanh lam, giống như bầu trời.
Bạch Nhiên nhéo nhéo gương mặt của mình, hắn là một chàng trai trẻ đầy hứa hẹn, tại sao bây giờ lại biến thành một thiếu niên ốm yếu?
Thở dài một hơi, Bạch Nhiên liền tiến vào trong nước, đến khi nước ngập đến bụng thì ngừng lại, nước hồ rất lạnh, Bạch Nhiên bị lạnh mà co rúm lại một chút, sau đó bắt đầu chà lau thân thể của mình.
Không biết có phải bị ảo giác hay không, mà Bạch Nhiên cứ cảm thấy có cái gì đó trơn trơn đang cọ vào mắt cá chân của cậu, thầm nghĩ nó có thể là cá sống ở trong hồ nên cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cọ rửa thân thể.
Bỗng nhiên, mặt nước trước mặt cậu lay động, bọt nước bắn lên, một nam nhân trẻ tuổi khoảng chừng hơn hai mươi xuất hiện ở trước mặt cậu, hắn cũng như cậu, nửa người trên trần trụi.
Vóc người của nam nhân này vô cùng tinh xảo xinh đẹp, tuy rằng xinh đẹp không thể dùng để hình dung nam nhân, nhưng Bạch Nhiên vẫn ngừng thở nhìn hắn, hắn có mái tóc dài màu hồng nhạt rất đẹp, hơi xoăn, mũi cao, lỗ tai hơi nhọn, đôi môi gần như trắng bệch, nếu không phải bộ ngực của hắn bằng phẳng như mình, cậu thật sự đã nghĩ hắn là một nữ nhân.
"Xin chào, vượn con không lông." Nam nhân xinh đẹp nói.
Khóe miệng Bạch Nhiên co quắp: "Ta gọi là Bạch Nhiên."
Nam nhân nheo mắt lại: "Tiểu Bạch."
Được rồi, Tiểu Bạch so với vượn con không lông gì đó nghe đỡ hơn rất nhiều, Bạch Nhiên ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thấy đồng loại, nhất thời cũng vui vẻ không ít: "Xin hỏi có thể tìm thấy hồng anh thảo ở đâu vậy?"
Nam nhân nói: "Ta gọi là Hoa Dao."
Bạch Nhiên: "..."
Hoa Dao vô cùng vui vẻ nói: "Tốt quá, rốt cục ta lại gặp được một tên không có lông rồi, nhưng mà so với ta ngươi còn thảm hơn, ngươi không có vảy."
Hoa Dao nói xong, còn dùng đuôi cá của mình cọ vài cái lên trên người của Bạch Nhiên, quả nhiên trơn trơn lạnh lạnh, rất giống da cá.
Bạch Nhiên còn muốn nói thêm gì đó, một con trăn lớn màu xanh lá cây và một con rồng màu bạc từ đáy hồ chui lên, Hoa Dao cười hì hì giới thiệu: "Con rắn này tên là A Lục, còn đây là Bạch Long, bọn họ là hàng xóm của ta."
Ngày đó A Lục cũng tính đi theo xem con vượn con không lông này, nhưng hắn rất tham ăn, bận ăn liền quên mất trời đất, chờ đến lúc định đi, Hoa Dao và Bạch Long đã trở về, bảo rằng lão đại Lyga nổi đóa, tốt nhất đừng đi xem nữa, cho nên hắn cũng đành ngoan ngoãn trốn ở dưới đáy hồ.
A Lục bò tới, Bạch Nhiên sợ tới mức run lên, trên mặt trưng ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Xin chào, A Lục."
Con ngươi màu hổ phách của A Lục trừng lớn khiến người đối diện không khỏi run rẩy toàn thân, hắn rất thích con vượn này, dùng cái đuôi quấn lấy Bạch Nhiên, phun lưỡi: "Xin chào, Tiểu Bạch."
Cuối cùng cũng đã có người không gọi cậu là vượn con nữa rồi, Bạch Nhiên nhất thời cảm thấy con trăn lớn này cũng rất đáng yêu.
Bạch Nhiên bị quấn có chút không thoải mái, nhỏ giọng đề nghị: "Nè, có thể buông ra không? Ta vừa mới tắm xong."
A Lục buông hắn ra, Bạch Nhiên phóng như bay leo lên bờ.
A Lục: "Quả nhiên bộ dạng của hắn thật khó coi."
Bạch Long: "Suỵt, nhỏ giọng một chút, để hắn nghe được, hắn sẽ tự ti."
Hoa Dao: "Thật đáng thương."
Bạch Nhiên nghe hết mẫu đối thoại vừa rồi vào tai, quả thật rất muốn đập đầu vào cây.
Chạy lên bờ, Bạch Nhiên mặc lại bộ quần áo còn ướt nhẹp của mình, những ma thú này còn vô cùng lịch sự lên tiếng chào tạm biệt cậu, Bạch Nhiên thầm nghĩ, không bằng mình cứ ở lại trong này, rèn luyện thân thể một chút, thuận tiện tìm hồng anh thảo, sau đó chuẩn bị đồ ăn đầy đủ rồi rời đi? Ma thú ở đây thoạt nhìn rất thân thiện.
Trong khi Bạch Nhiên còn đang nghĩ ngợi, Bạch Long đã ngậm một con cá bay tới đặt xuống trước mặt Bạch Nhiên: "Nhìn ngươi thực gầy, có muốn ăn chút cá không? Lão đại Lyga nói ngươi phải ăn cho mập hơn mới được."
Bạch Nhiên hoảng sợ, cá này hắn không dám mà cũng không muốn ăn, tuy rằng rất đói bụng, nhưng cũng rất sợ sau khi mình ăn mập lên liền bị ăn thịt, vì thế lập tức nói sang chuyện khác: "Bạch Long, xin hỏi trong rừng có loại cây nào có thể dùng để dựng nhà gỗ không?"
Bạch Long mở to hai mắt, nói: "Có. Ngươi muốn dựng nhà sao?"
Bạch Nhiên gật gật đầu, cố ý nói: "Đúng vậy, lão đại Lyga bảo ta tự tìm gỗ làm nhà."
Bạch Long lắc lắc đầu, nói: "Ta sống ở đáy hồ, đối với mấy thứ như gỗ này nọ không hiểu lắm, hay là ta giúp ngươi hỏi Hắc Suất thử, bảo hắn giúp ngươi chuẩn bị gỗ rồi đưa qua?"
Bạch Nhiên nheo mắt lại nở nụ cười, con ngươi xinh đẹp híp lại, Bạch Long nghiêng đầu, ừm, mặc dù hắn không có lông nhưng đôi mắt rất đẹp.
Cám ơn bọn Bạch Long xong, Bạch Nhiên vẫn đi sâu vào trong rừng, cậu không dám ăn thịt, nhưng bụng thật sự là đói lắm rồi, cậu cũng không tin toàn bộ khu rừng này không thể tìm ra loại trái cây có thể ăn.
Đi sâu vào trong rừng, cậu gặp rất nhiều ma thú, dường như trên mặt của cậu có viết dòng chữ 'Ta là đồ ăn vặt dự trữ của lão đại Lyga' vậy, tất cả ma thú nhìn thấy hắn đều chằm chằm quan sát cậu, sau đó nói: "Chào, vượn con không lông."
Sau đó Bạch Nhiên liền chết lặng, vượn con mẹ nó chứ vượn, cậu mặc kệ, hiện tại chính yếu là tìm được trái cây gì đó để ăn.
Trời không phụ lòng người, rốt cuộc Bạch Nhiên cũng tìm được một cái cây không biết tên, phía trên là những quả hồng mượt mà, to cỡ nắm tay, trông có vẻ ngon, vừa mới nhìn thấy, Bạch Nhiên liền chảy nước miếng.
Cây hơi cao, nhưng cũng may là đủ nhám, cho nên Bạch Nhiên liền ôm thân cây, bắt đầu trèo lên, cậu cũng không phải là người được nuông chiều từ bé, trèo cây đối với cậu mà nói là chuyện nhỏ, vài cái liền bò tới đỉnh, một tay ôm lấy thân cây, tay kia thì đưa ra hái trái cây.
Trái cây rất chắc, Bạch Nhiên dùng sức, cả nửa ngày chỉ hái được một trái, hơn nữa còn bị rớt xuống vỡ nát trên mặt đất, Bạch Nhiên dùng hai chân kẹp chặt thân cây, dùng cả hai cái tay hái trái cây, nhưng Bạch Nhiên đã đánh giá thấp sức chịu đựng của khối thân thể này, quả còn chưa hái được, chân liền mất sức.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy tiếng tê tê vang lên, dự cảm bất hảo xuất hiện, một con rắn nhỏ màu xanh trốn ở trong cây thò đầu ra, Bạch Nhiên hoảng sợ, chân mềm nhũn, liền từ trên cây té xuống.
Bạch Nhiên chỉ cảm thấy một trận gió ập tới, một thân ảnh màu đỏ đúng lúc xuất hiện, một giây sau, Bạch Nhiên chỉ cảm thấy bên hông bị siết chặt, một cái duôi màu đỏ quấn lấy mình, mọi can đảm của Bạch Nhiên đều bị doạ mà biến sạch, Lyga đặt cậu xuống mặt đất, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm cậu.
"Ngươi muốn ăn cái này?" Lyga hỏi, ngẩng đầu nhìn cái cây trước mặt.
Bạch Nhiên gật gật đầu, hắn thật sự không dám ăn thịt, chỉ có thể ăn trái cây: "Ta muốn ăn nó."
Lyga giương mắt nhìn nhìn trái cây màu đỏ phía trên, trên mặt hồ ly trong nháy mắt hiện lên vẻ khó hiểu, sau đó há mồm, lộ ra răng nanh sắc bén, sau đó một ngụm cắn đứt cái cây.
Bạch Nhiên còn đang khϊếp sợ, Lyga đã cắn nát nó, ngậm lấy phần cây có trái, giương mắt nhìn Bạch Nhiên đang dại ra, nâng cái đuôi lên, lại một lần nữa quấn lấy Bạch Nhiên lên cao, sau đó nhàn nhã quay về hang hồ của mình.