Ange và Bạch Lan đột nhiên đến thăm khiến Bạch Nhiên lập tức luống cuống tay chân, trời ạ, bốn con ma thú, muốn cậu làm cơm chiều cho bọn họ nhất định sẽ mệt chết, cho nên cậu liền cầm tiền rồi dẫn bọn họ ra tiệm ăn.
Đương nhiên Sean cũng đi theo, nhưng hắn không phải không cam tâm tình nguyện đi, có vẻ Ange coi trọng bộ dáng của hắn, muốn trước đó cùng hắn làm gì gì đó, rồi mới bắt hắn lại ăn, Sean dường như cũng thấy Ange rất nguy hiểm, cho nên cũng không dám nhìn hắn.
Ange có mái tóc dài màu cam, bên trong có lẫn vài sợi tóc màu xanh lục, hắn thích nhất là bộ lông của mình, cho nên mới luyến tiếc làm cho mình rụng lông, vì thế tóc cứ như thế dài ra, bộ dáng của Ange vô cùng xinh đẹp, cặp mắt xinh đẹp kia giống như là biết phóng điện, vừa đi vài bước trên đường lớn, hơn phân nửa người đã bị hắn phóng điện đến lú lẫn đầu óc.
So với bộ điệu phách lối của Ange, Bạch Lan thì vô cùng khiêm tốn, hắn mặc áo choàng màu trắng, mái tóc trắng như tuyết dài tới hông, lỗ tai mềm mại nằm úp sấp ở trên đầu, đôi mắt màu đỏ thẫm thoạt nhìn có vẻ hung ác, nhưng bởi vì nụ cười ấm áp trên mặt đã làm vẻ hung ác đó giảm bớt vài phần.
"Sao các ngươi lại đến đây?" Lyga hỏi.
Ange nói: "Vì nhớ ngươi, cho nên ra đây tìm ngươi chơi."
Lông mày của Bạch Lan khẽ cau lại, nói: "Gần đây trong rừng không yên ổn lắm, luôn có người..." Bạch Lan nhìn Sean bên kia đang vùi đầu ra sức ăn uống một cái, nheo mắt lại, nói: "Tóm lại, rất rối loạn."
Ange nói thêm: "Nhớ Lize không? Con Kỳ Lân mới trưởng thành đó, nó bị bắt rồi."
Bạch Nhiên mở to mắt, Lize, con Kỳ Lân hay mắc cỡ kia sao, tại sao nó lại bị bắt? Theo lý mà nói, không phải ma thú đều rất lợi hại sao? Sao có thể dễ dàng bị tóm được?
Bạch Lan nói: "Hoa Dao đang mang thai, A Lục và Bạch Long đều không muốn rời khỏi Hoa Dao, cho nên mới nhờ Ange đem về một ít đồ, tuy Hoa Dao là Nhân Ngư hoang dã, nhưng vẫn thuộc tộc Nhân Ngư, phải đem chút đồ dùng dành cho Nhân Ngư về mới được."
Ange gào khóc kêu to: "Không được, không được, ta mới không cần đi mua đồ em bé, ta muốn đi ăn... Đi cứu Lize về..."
Bạch Lan nghiêng đầu sang một bên nhìn Ange một cái, con ngươi đỏ thẫm như máu làm cho người ta có một loại áp lực vô hình, sau đó Ange liền vô cùng chột dạ dùng ngón tay quấn lấy tóc của mình, quấn tới quấn lui rồi nói: "Được rồi, được rồi, ta sẽ lấy ít đồ về cho bọn họ."
Bạch Lan vô cùng hài lòng gật gật đầu, nhìn Sean vẫn im lặng ăn liên tục ở bên kia nói: "Ngài chủ nhà, Ange liền nhờ ngươi vậy, từ nhỏ hắn đã sống ở trong núi nên không biết đường đi ở đây, phiền ngươi giúp hắn mua một ít đồ Nhân Ngư thích, còn có đồ dùng dành cho em bé của tộc Nhân Ngư nữa, Ange sẽ trả thù lao rất hậu hĩnh cho ngươi."
Sean hoảng sợ, Ange kia quá khủng bố, mỗi lần nhìn mình đều giống như muốn nuốt chửng mình vậy, tuy hắn là người của tộc Tinh Linh, và ma pháp của hắn dường như cũng rất tốt, nhưng... Sức mạnh và tốc độ của tộc Thú Nhân rất nổi danh, ma pháp của mình dù có thi triển mau đến đâu, cũng không nhanh bằng Ange.
Nhưng...
Thù lao rất hậu hĩnh...
Sean còn đang xoắn xuýt, thì Ange đã vô cùng sảng khoái liếʍ liếʍ môi, nói: "Ta sẽ trả cho ngươi thù lao vô cùng hậu hĩnh."
Sean rùng mình một cái, tuy cảm thấy thù lao rất hậu hĩnh của Ange có phần nguy hiểm, nhưng, thân là kẻ tham tiền, làm sao có thể không động tâm chứ...
Sean ưỡn ngực, con ngươi màu xanh lam mang theo tia vô cùng kiên định: "Liền giao cho ta đi."
Sau này Sean mới biết được, nếu lúc trước hắn biết thù lao vô cùng hậu hĩnh kia là cái gì, hắn nhất định sẽ cự tuyệt ngay lập tức, sau đó dọn dẹp một chút hành lý rồi vội vàng trốn chạy.
Bạch Lan nói: "Ta đi cứu Lize, bọn họ hẳn là vẫn còn trong trấn nhỏ này."
Lyga gật gật đầu, nói: "Nhất định phải cứu hắn về."
Bạch Nhiên không khỏi cũng có chút lo lắng, nhưng cũng có chút nghi hoặc, vì sao Lize lại bị bắt? Chỗ ở của Lize tuyệt đối an toàn, mặc dù cách hang hồ khá xa, nhưng bốn phía cũng có rất nhiều ma thú vô cùng hung hãn ở, còn nữa, tuy Kỳ Lân không có sức công kích cao như Hắc Suất, nhưng Kỳ Lân cũng không phải là kẻ ăn chay, trên đầu có sừng, người muốn bắt hắn không bị hắn đâm chết mới là lạ.
Lyga thấy vợ mình có vẻ rất lo lắng, bàn tay ở dưới bàn nắm lấy tay Bạch Nhiên, mười ngón đan vào nhau: "Không có chuyện gì, Bạch Lan rất lợi hại."
Bạch Nhiên gật gật đầu.
Ăn cơm xong, Ange liền cùng Sean đi mua đồ, còn Bạch Lan thì đi dạo xung quanh trấn, nói là đi dạo, kỳ thật là đi hỏi thăm tin tức.
Ma thú rất khó bắt, nếu có người bắt được ma thú, người trong trấn nhỏ này nhất định sẽ biết, hoặc là sẽ ở trong tối tiến hành giao dịch, cho nên hiện tại quan trọng nhất là đi thu thập tin tức.
Bởi vì lúc trước đã biết chữ, cho nên Bạch Nhiên học chữ cũng không vất vả, nhưng còn Lyga, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu đến không thể nhìn ra chữ, được rồi, viết vậy cũng coi như được, nhưng hỏi hắn chữ kia đọc thế nào, Lyga liền vẫy đuôi, đầu từ từ đưa tới gần cổ cậu, liếʍ liếʍ, ý đồ quấy rầy.
Được rồi, Bạch Nhiên thừa nhận mình thực đáng xấu hổ, không chịu nổi trêu chọc của hắn, sau đó lại trình diễn đủ cảnh yêu đương, Bạch Nhiên cảm thấy, Lyga là hồ ly hết sức lẳиɠ ɭơ, nói hắn lẳиɠ ɭơ, nhưng thời điểm làm chuyện xấu, hai má của cái tên kia đỏ bừng, trên mặt biểu tình thực là đơn thuần vô hại, nhưng lời nói thốt ra... Thực sự làm cho người ta muốn chui ngay vào hố.
"Vợ... Động của em thật chặt, cũng rất nóng..." Trên người Lyga đều là mồ hôi, hai má ửng đỏ, nhưng động tác phía dưới lại không có chút dịu dàng nào.
"A... " Bạch Nhiên bị chạm đến điểm mẫn cảm, thoải mái đến ngay cả ngón chân đều co lại, cơ thể căng ra, nơi đó liền kẹp chặt hơn.
"Vợ... Em kẹp chặt anh như thế thực thoải mái." Nói xong, liền vỗ vỗ cái mông của Bạch Nhiên: "Lại kẹp chặt hơn được không?"
Bạch Nhiên há miệng cắn lỗ tai Lyga, nghẹn ngào nói: "Em sẽ kẹp chết anh."
Hành động cắn lỗ tai như thế chính là biểu hiện của tình yêu, cắn càng mạnh, yêu càng sâu, lỗ tai của Lyga giật giật, tuy không đau, nhưng khi nhìn thấy vợ mình cắn mình với vẻ mặt hung ác như thế, hẳn là cắn rất mạnh, xem ra, vợ mình đã yêu mình yêu đến tận xương tủy rồi.
Nghĩ đến đây, Lyga càng hăng tiết hơn, ôm lấy Bạch Nhiên thay đổi tư thế, để cậu quỳ trên mặt đất, còn mình thì ghé vào trên người của cậu, một cái đuôi quấn chặt lấy Bạch Nhiên, nhưng cái đuôi còn lại thì thay phiên nhau vuốt ve cây gậy nhỏ dựng thẳng ở phía trước của Bạch Nhiên.
Bạch Nhiên cảm giác mình như muốn điên rồi, bên trong cơ thể bị Lyga lấp đầy, ra ra vào vào, tràng bích bên trong có thể cảm nhận rất rõ ràng từng chuyển động ma sát ra vào của vật kia, Bạch Nhiên liên tục rêи ɾỉ, nhưng càng làm cho cậu chịu không nổi chính là việc Lyga đang liếʍ cậu.
Loại tư thế quỳ này, Bạch Nhiên nhìn không thấy Lyga làm gì ở phía sau mình, chỉ có thể cảm thấy sự di chuyển của đầu lưỡi với những vết gồ lên nho nhỏ của Lyga, đầu tiến hắn ngậm lấy lỗ tai của cậu, đầu lưỡi thăm dò liếʍ một cái, sau đó đến cổ, tiếp đó hôn dọc theo sống lưng của cậu.
"A... Lyga, nhanh một chút..." Lyga tiến nhẹ vào liền rút ra, điểm mẫn cảm không bị chạm đến, phía trong liền có cảm giác trống rỗng, rất muốn được Lyga lấp đầy, Bạch Nhiên nhắm chặt hai mắt, nói ra những lời khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
"Kêu một tiếng chồng đi." Lyga hôn cổ của cậu, thỉnh thoảng khẽ cắn một cái, tay cũng không nhàn rỗi, không ngừng xoa nắn hai điểm hồng anh trước ngực cậu.
"A..." Bạch Nhiên có cảm giác mình sắp chịu không nổi nữa, đưa tay đi bắt lấy Lyga, nhưng chỉ có thể bắt được một cái đuôi của Lyga, phẫn hận cắn một cái, "Kêu cái khác được không?"
"Vậy kêu phu quân chịu không?" Lyga có chút nghi hoặc hỏi.
"..."
"Chậc, em mau gọi một tiếng, bằng không đêm nay khỏi ngủ nha." Kỳ thật Lyga cũng có chút sắp không nhịn nổi rồi, vì thế liền bắt đầu không biết xấu hổ mà uy hϊếp.
"Ưʍ..." Bạch Nhiên nhổ túm lông hồ ly trong miệng ra, tuy thân thể thật sự rất cần Lyga, nhưng cậu thật sự nói không ra lời.
Lyga dứt khoát dừng lại, rút phân thân ra, chỗ kia của Bạch Nhiên bởi vì bị xâm nhập quá độ mà hoàn toàn không thể khép kín ngay được, cái miệng nhỏ màu hồng phấn mấp máy, thậm chí còn chảy ra một ít dịch ruột non trong suốt, thật sự là rất mê người...
"Lyga... Em muốn..." Bạch Nhiên giãy dụa thân thể, cái miệng nhỏ màu hồng phấn càng mấp máy nhanh hơn, giống như muốn nói "Chồng à, nhanh giúp em lấp đầy nó."
Lyga suy nghĩ một chút, vẫn có thể nhịn được, hắn muốn nghe Bạch Nhiên gọi mình chồng, tuy rằng chị dâu không gọi anh hai là chồng, nhưng anh hai sẽ vô cùng không biết xấu hổ vẫn một mực gọi chị dâu là vợ, tóm lại, Lyga cảm thấy, mình cũng không thể không biết xấu hổ như vậy, nhưng về điểm này, hắn tuyệt đối không thể nhượng bộ.
"Ô... Đồ khốn." Bạch Nhiên khóc lóc thảm thiết, gương mặt trắng nõn đỏ rực, con ngươi khác màu xinh đẹp trở nên mơ màng, nhìn không rõ tiêu cự, chủ động lật người lại, mở hai chân ra, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại: "Ch... Chồng... Mau tiến vào."
Lỗ tai của Lyga giật giật, nhào tới liếʍ lung tung một lúc, sau đó thô bạo tiến vào, lần nào cũng đâm trúng điểm mẫn cảm của cậu, khiến Bạch Nhiên không thể kêu ra tiếng.
Một cỗ chất lỏng màu trắng bắn ra, làm cho cả người Bạch Nhiên co rút lại, ngay sau đó, một cỗ chất lỏng nóng bỏng hơn rất nhiều lần so với nhiệt độ cơ thể của cậu cũng bắn vào trong cơ thể cậu, Bạch Nhiên há miệng, cậu gần như đã không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Sau đó, Lyga lại lười biếng biến thành hồ ly, dùng lưỡi giúp Bạch Nhiên liếʍ sạch sẽ thứ ở trên thân, trên người đều là mùi của hắn, như thế mới vừa lòng nheo mắt lại: "Thật muốn dùng dạng Thú hình cùng em làm một lần."
Bạch Nhiên hoảng sợ: "Đừng xằng bậy."
Lúc Lyga biến thành dạng Thú Nhân, chỗ đó đã rất to và dài, dạng Thú hình lại to gấp đôi dạng Thú Nhân, còn muốn cậu sống không vậy, nơi đó thật sự sẽ hỏng mất.
Lyga phẫn nộ thè lưỡi, thuận tiện sỗ sàng liếʍ khắp người Bạch Nhiên một chút, chín cái đuôi hợp lại, biến thành một cái chăn bông bằng lông hồ, che Bạch Nhiên lại.
Móng vuốt to nhẹ nhàng chạm vào bụng Bạch Nhiên, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Sẽ sinh nhóc hồ ly nha."
Trên đường lớn.
Áo choàng màu trắng của Bạch Lan dưới ánh trăng có vẻ phá lệ vô cùng xinh đẹp, hắn nhìn Slocker bên cạnh che kín mặt, ánh mắt xinh đẹp cong lên: "Nếu ngươi cười lên một cái, khẳng định rất đẹp."
Mặt Slocker không chút thay đổi nghiêng đầu lại nhìn Bạch Lan: "Ừ."
Bạch Lan còn tưởng rằng Slocker sẽ nở nụ cười xinh đẹp với mình, cho nên mỉm cười nhìn hắn, mặt Slocker vẫn không chút thay đổi quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Lan: "..."
Slocker: "Không phải ngươi muốn tìm Kỳ Lân gì đó sao? Sao còn không đi mau?"
Khóe miệng Bạch Lan co quắp, tự nhủ trong lòng, con mèo này xinh đẹp như vậy, sao hắn lại không cười nhỉ? Khuôn mặt xinh đẹp ấy nếu cười rộ lên, khẳng định có rất nhiều thích.