Chương 6: Theo Quân 1

Trương Kiến Bách chạy chậm ra ngoài gọi Mạc Cẩm Hoa, Mạc Cẩm Hoa đi theo anh ta vào phòng làm việc, cho là cần điền tài liệu đổi tên gì đó, lại thấy anh ta chỉ vào điện thoại nói: "Điện thoại của lão đại."

Mạc Cẩm Hoa ngây ngốc, kịp phản ứng, lão đại mà Trương Kiến Bách nói là Thẩm Thận Hành, trái lại cô quên nói chuyện đổi tên này cho Thẩm Thận Hành biết, sau khi lấy lại tinh thần cô phát hiện Trương Kiến Bách đã đóng cửa đi ra ngoài rồi, cô đi tới, do dự cầm điện thoại lên, alo một tiếng.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Thẩm Thận Hành: "Anh là Thẩm Thận Hành... Sao bỗng nhiên lại muốn đổi họ?"

Nhất thời trong lòng Mạc Cẩm Hoa không biết nên giải thích như thế nào, nói: "Cũng không phải bỗng nhiên muốn đổi họ, vốn em nên là họ Trịnh."

Cô giáo xem mạch cho cô, xác định cô mang thai ba, đến đây cô đã tin chuyện trong mơ rồi.

Trong mơ, ba tháng sau cô sẽ khó sinh mà chết, khi đó Thẩm Thận Hành đi làm nhiệm vụ, hai đứa bé cũng vì cha chồng mẹ chồng chăm sóc không tốt mà bị người ta bắt cóc bán đi, Thẩm Thận Ngôn thì vì tìm cháu trai cháu gái nhỏ mà bị té gãy chân, chữa trị không kịp, cuối cùng tàn phế.

Thẩm Thận Hành bị đả kích vì chuyện vợ chết vì khó sinh, con bị bắt cóc đi, chỉ có thể dồn hết mọi tâm tư trong công việc, liều mạng hoàn thành nhiệm vụ, không đến bốn mươi tuổi đã lên chức Thiếu tướng, nhưng lại để lại một thân bệnh tật khó trị, không đến năm mươi tuổi liền qua đời. Mạng lưới giao thiệp mà anh để lại cũng để cho chồng và con của em gái họ Mạc Cẩm Duyệt được hời.

Lúc cô lựa chọn gả cho Thẩm Thận Hành, cũng biết anh là một quân nhân ưu tú yêu nước có tinh thần trách nhiệm rất mạnh.

Anh xuất thân từ nông thôn không có bối cảnh, không có trình độ học vấn, thậm chí còn chưa học xong cả cấp hai nữa, tuổi còn trẻ đã làm Doanh trưởng, từ chuyện này có thể thấy được, ở trong bộ đội anh liều mạng biết bao nhiêu. Cô không nhìn lầm anh, đúng như dự đoán, gả cho anh mấy năm ngắn ngủi, anh đã lên làm Đoàn trưởng rồi.

Cô mang thai sinh con, anh không có ở bên cạnh, trong lòng cô đã sớm có chuẩn bị, cô không trách anh, một quân nhân bảo vệ đất nước, không có cách nào trách anh được.

Lúc kết hôn, mẹ ruột đã nói với cô, gả cho quân nhân là hưởng phúc đồng thời cũng cũng sẽ rất cực khổ. Cô nói mình không hối hận, cô yêu thích tướng mạo của Thẩm Thận Hành, cũng khâm phục năng lực của anh.



Mặc dù không tin tưởng nhưng cô lại không hối hận, nếu như đã lựa chọn anh, cũng chỉ có thể tiếp tục sống như vậy, nếu không còn có thể làm thế nào nữa? Chẳng lẽ ly dị mang theo con cái còn có thể sống tốt sao?

Nhưng chuyện tình cảm, không phải nói khống chế là khống chế được, không biết khi nào nó đến, cũng không biết khi nào nó biến mất.

Giấc mơ hôm qua, cho dù là mấy giờ ngắn ngủi, cho dù cô không trách cứ anh, cho dù cô biết mọi chuyện đều do bà ngoại tính toán, nhưng trong lúc vô tình tâm trạng khi đối đãi với Thẩm Thận Hành đã thay đổi, không có mong đợi như lúc đầu nữa

Ở đầu bên kia điện thoại, Thẩm Thận Hành nghe được giọng nói qua loa lấy lệ của cô, nắm tay ống nghe, hỏi nhỏ: "Em có khỏe không?"

Mạc Cẩm Hoa trừng mắt, nói: "Không tốt lắm."

"Sao vậy?"

Mạc Cẩm Hoa nghe ra được sự sốt sắng trong giọng nói của anh, cũng không xem là chuyện gì, cười nói: "Lúc mang thai Thắng Tiệp Thắng Âm là sinh đôi, lúc sinh hai đứa ra, em cũng sắp mất nửa cái mạng rồi, chăm sóc mấy năm cũng không tốt được. Lúc này lại sinh ba, anh nói có tốt hay không?"

Từ khi sinh đôi, sức khỏe của cô vẫn luôn không tốt, trong mơ khó sinh, mặc dù cô hoảng sợ, nhưng cũng không bất ngờ, sờ bụng một cái, mặc kệ như thế nào, trong mơ đã báo hiệu trước cho cô, cô đã có chuẩn bị, nhất định có thể bảo vệ tốt được bọn trẻ.

Huống chi Thẩm Thận Hành là cha của bọn trẻ, lúc anh bảo vệ quốc gia, đồng thời có phải nên rút ra một chút thời gian cho bọn trẻ không?

Cô không nhất định muốn làm một quân tẩu hiền lành, mặc kệ trong mơ hay bây giờ, đối với gia đình bọn họ mà nói, hiền lành rất là vô dụng, không có bất kỳ lợi ích nào cả, lại nói cho tới bây giờ cô cũng không cảm thấy mình hiền lành chút nào.

Thẩm Thận Hành hoảng sợ, nghĩ như thế nào anh cũng không ngờ vợ lại mang thai ba, sinh đôi đã khổ cực như vậy rồi, huống chi là sinh ba, từ trước đến giờ người đàn ông kiên cường như anh lại có chút luống cuống: "Đều do anh không khống chế được mình." Nếu không, vợ cũng sẽ không mang thai.