Chương 26: Nhà Mẹ Nhà Họ Trịnh 3

Cho nên tuy Cẩm Hoa là em gái của bọn họ, nhưng bởi vì từ nhỏ lớn lên ở nhà cậu, sau đó được nhận về, nhưng cũng thường xuyên bị bà ngoại gọi về nhà, cả một năm cũng không ở nhà được mấy ngày, quan hệ với anh em bọn họ cũng không phải rất thân thiết. Chẳng qua cuối cùng vẫn là em gái ruột của mình, bây giờ nghe chuyện cô đổi họ, trong lòng cô ấy vẫn rất vui vẻ.

Trịnh Cẩm Hoa lại nói: "Nói bà ngoại yêu thương con, cũng không phải, khi còn bé phàm là mua cho con cái gì đó, cuối cùng không phải là đều đến tay Cẩm Duyệt sao? Bà ngoại còn nói lời tốt đẹp kêu con và Cẩm Duyệt cùng ngày sinh, đây là duyên phận rất lớn, nói con ở trên trấn ăn ngon uống tốt, Cẩm Duyệt lại theo cha mẹ ở nông thôn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, để cho con phải nhường cô ta mọi chuyện, sau đó khi Cẩm Duyệt lên cấp hai, còn đón Cẩm Duyệt về nhà ở, nhà có cái gì ngon cũng đưa cho cô ta, mẹ, mẹ nói rốt cuộc bà ngoại thương con hay thương Cẩm Duyệt?"

Ở bên cạnh Niên Nguyệt Lệ suy nghĩ một chút nói: "Có phải vì trong lòng bà ngoại cảm thấy áy náy, cảm thấy có lỗi với Cẩm Duyệt, mới liều mạng đối tốt với em ấy không?"

Trịnh Cẩm Hoa cúi đầu: "Ai biết được chứ!"

Những người khác kỳ lạ nhìn cô, Trịnh Cẩm Hoa thấy ánh mắt của bọn họ, hỏi: "Sao vậy ạ? Nhìn con như vậy làm gì?"

Mạc Văn Tú cẩn thận hỏi: "Cẩm Hoa, có phải con cãi nhau với bà ngoại của con không?” Sao bà nghe trong giọng của con gái tràn đầy bất mãn với bà ngoại của mình chứ.

Trịnh Cẩm Hoa lắc đầu: "Đã lâu con không gặp bà ngoại rồi."

Trịnh Quốc Chính vẫn lý trí một chút: "Sao lại bỗng nhiên muốn đi đổi họ?" Lâu như vậy Cẩm Hoa cũng không nói đến chuyện đổi họ, bỗng dưng vô cớ lại đổi họ?

Trịnh Cẩm Hoa suy nghĩ cho ra một cái lý do: "Lúc trước con có nằm mơ thấy ông nội, ông nội nói con là người nhà họ Trịnh, không thể theo họ người ngoài được, như vậy là bất hiếu, mấy ngày liên tiếp đều mơ như vậy, con cũng không thể để ông nội không yên tâm ở suối vàng, chẳng qua đổi họ mà thôi, chỉ cần ông nội yên tâm, không có gì ghê gớm cả."

Người sống còn có thể tranh với một ông cụ đã qua đời sao? Bà ngoại không đồng ý cũng không làm được gì.

Trịnh Chính Quốc nửa tin nửa ngờ, nhưng con gái đã nói như vậy rồi, cũng xem như là một lý do. Lại nói con gái đổi họ, chính là chuyện vui đối với nhà của bọn họ, bọn họ cũng không cần đuổi theo hỏi nguyên nhân, nhà có thêm một đứa con cũng không ai ngại nhiều cả, đều là huyết mạch của mình, đứa nào cũng không bỏ được.



Thẩm Thận Hành nhìn vợ mấy lần, anh biết cô không nói thật, mặc kệ cô có nói thật hay không, anh cũng có thể xác định được một chuyện, đó chính là cô rất bất mãn với bà ngoại, hình như còn có thù hận mơ hồ. Mặc kệ thù hận này đến từ đâu, vợ của anh không phải là người tranh cãi vô lý, vợ có thể thù hận với người đã nuôi lớn mình, rất có thể trong chuyện này có vấn đề. Nhất định là bà ngoại của vợ đã làm cái gì đó, tráo đổi thân phận của cháu gái nội và cháu gái ngoại, không phải là người bình thường có thể làm được.

Mạc Văn Tú suy nghĩ một chút hỏi: "Ngày mai chúng ta đi rồi, con có muốn đi đến nhà bà nội... Bà ngoại con thăm bà ấy một chút hay không?"

Trịnh Cẩm Hoa lắc đầu: "Con không nói chuyện đổi họ với bà ngoại, sợ bà ngoại giận con, tuổi tác bà ngoại đã cao, tức lên sẽ rất nguy hiểm, không đi ạ. Con đi theo quân, thời gian rất dài, lúc đó bà ngoại không nhớ những chuyện này nữa, lại nói cũng không muộn."

Mạc Văn Tú, "Được, nghe con."

Trịnh Cẩm Hoa cong khóe môi, cô không biết sau khi mình đổi họ, sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đến một nhà cậu mợ, nhưng mặc kệ có ảnh hưởng gì, cô cũng sẽ không có bất kỳ mong đợi gì với bọn họ nữa, dù cậu không tham gia chuyện này, nhưng người được lợi lại là cậu, cô rất khó dùng tình cảm lúc trước đối mắt với ông ta.

Thẩm Thận Hành vẫn luôn chú ý đến vợ của mình, thấy cô hơi mỉm cười nở nụ cười lạnh, càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình.

***

Gần đến buổi trưa, Trịnh Cẩm Minh mới cưỡi xe đạp chở theo hai đứa bé trở về, không chỉ mua hai cân thịt, còn mua chút xương, Niên Nguyệt Lệ cầm thịt trong tay chồng, sờ đầu con gái nhỏ một cái cười nói: "Em trai em gái đến, đi theo em trai em gái chơi đi, mẹ đi nấu cơm.”

Khải Phong, Khải Hà chạy đến, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng một mảnh, gọi: "Cô bốn, dượng bốn."

Trịnh Cẩm Hoa, Thẩm Thận Hành cười một tiếng, Trịnh Cẩm Hoa mở túi của mình ra, lấy ra một trái táo đỏ thẫm, cho mỗi đứa một trái, táo đỏ này vừa lớn vừa ngọt, thịt còn nhiều nữa, mấy ngày nay cô và bọn nhỏ mỗi ngày đều ăn mấy trái. Thắng Tiệp, Thắng Âm cũng vây quanh mẹ: "Mẹ, con cũng muốn."

Trịnh Cẩm Hoa: "Buổi sáng hai đứa đã ăn rồi, ăn ít thôi, mỗi đứa ăn hai quả.”