Chương 12: Thường Ngày 1

Trịnh Cẩm Hoa nhắm mắt ngủ một lát, lại mở ra, không nhịn được mở hệ thống mua đồ trong đầu ra, suy nghĩ nếu bột mì, gạo và táo đỏ rẻ như vậy, không bằng mua thêm một chút, giữ lại sau này từ từ ăn, dạ dày của bọn nhỏ yếu, lấy gạo nấu cháo thêm mấy viên táo đỏ nữa, khẳng định bọn nhỏ sẽ thích.

Cô bận rộn đứng dậy, đốt đèn dầu lên, cầm mười đồng tiền nạp hết vào hệ thống, sau khi nộp tiền xong, cô thất vọng phát hiện, còn có giới hạn mua, mỗi đồ chỉ có thể mua mười cân. Tiếp đó cô lại cười, có hệ thống mua đồ này, đã cho cô thuận lợi rất nhiều rồi, không cần phải quá tham lam, biết đủ là được.

Hôm sau, tinh thần của cô có chút không tốt lắm, tối hôm qua có được một hệ thống mua đồ thần kỳ như vậy, không nhịn được nghiên cứu một trận, không chú ý một cái đã thức cả đêm, tuy là như vậy, nhưng cô vẫn dậy sớm nấu bữa sáng.

Tối hôm qua có mua bột mì, gạo và táo đỏ, lấy gạo nấu cháo táo đỏ, còn có bột mì, nhổ mấy cây hành trong vườn ra, nghiền làm thành bánh hành, suy nghĩ một chút, lại nấu mấy quả trứng gà, bây giờ cô có hệ thống mua đồ, ăn được trứng gà.

Tối hôm qua cô có phát hiện, trong hệ thống mua đồ chỉ cần có tiền thì đồ gì cũng có thể mua, bình thường giá của trứng gà cũng rẻ hơn ở Cung Tiêu Xã, nếu săn được đồ một xu, hoặc là những hoạt động khác, còn có thể rẻ hơn.

Hai đứa trẻ thức dậy, Trịnh Cẩm Hoa chờ hai đứa nhỏ đánh răng rửa mặt xong, cầm bánh hành đưa cho chúng, Thẩm Thắng Tiệp cầm bánh hành, ngửi một cái, trong bánh bọc mùi thơm của hành, ngửi một cái là biết ăn ngon, vội vàng cắn một cái, hút thẳng canh nóng vào miệng, Trịnh Cẩm Hoa cười nhìn bé một cái: "Ăn từ từ, vẫn còn. Đi nhà bên cạnh gọi chú út của con, bảo chú ấy đến đây ăn cơm."

Mặc dù Thẩm Thận Ngôn là chú em chồng, nhưng mới mười hai tuổi, cô xem cậu như con trai mà nuôi.

Thẩm Thắng Tiệp thả cái bánh hành mới cắn được một miếng vào trong chén, bé mới không cầm đi đến nhà ông nội bà nội đâu, Đại Cường, Nhị Cường nhà bác hai vẫn luôn cướp đồ ăn ngon của bé, bánh hành mẹ làm ngon như vậy, lỡ như bọn họ lại cướp của bé thì sao? Bây giờ bé còn nhỏ, không đánh lại bọn họ, bé mới không ngốc đâu.



Lúc Thẩm Thắng Tiệp chạy tới, cả gia đình đang vây quanh bàn cơm chuẩn bị ăn cơm sáng, mặc dù Trương Thục Bình không thích con dâu ba, nhưng vẫn thích cháu trai, thấy bé liền hỏi: "Thắng Tiệp ăn sáng chưa? Chưa ăn ở lại chỗ bà nội ăn này."

Thẩm Thắng Tiệp liếc nhìn bàn cơm của bọn họ, dưa muối, cháo loãng không được mấy hạt gạo, không ngon bằng mẹ bé làm, nghĩ tới đây, bé vội vàng lắc đầu: "Mẹ làm xong bữa sáng rồi, bảo cháu đến gọi chú út qua ăn sáng."

Trương Thục Bình nghe vậy liền sầm mặt, trong lòng rất khó chịu, hôm qua nhà thằng ba hầm xương, khẳng định còn chưa ăn hết, hôm nay lại gọi Thận Ngôn qua đó ăn, hết lần này tới lần khác không gọi bà ta, là ý gì đây? Thật không tính quan tâm đến hai người già bọn họ?

Ánh mắt Thẩm Thận Ngôn sáng lên, nghe được lời của cháu trai nhỏ, đặt chén xuống trước mặt cha, cười nói: "Cha, cho cha, con đi đến nhà chị dâu ba ăn sáng." Cậu không đợi cha mình nói gì, đã kéo cháu trai nhỏ đi rồi.

Trương Thục Bình không có khẩu vị nhai bánh bao hoa màu, lớn nhỏ đều bất hiếu, có đồ ăn ngon cũng không nhớ đến bà ta, sao số của bà ta lại khổ như vậy, mỗi đứa con trai đều không hiếu thuận, con dâu cũng không hiếu thuận, sau này bà ta phải làm thế nào đây? Suy nghĩ một chút hốc mắt lại đỏ lên.

Thẩm Tráng Thực uống xong cháo, ngẩng đầu nhìn về vợ mình, phát hiện bà ta lại khóc, ông ta sửng sốt một chút hỏi: "Đây là làm sao?"

Trương Thục Bình hít hít lỗ mũi, nói: "Tối hôm qua nhà thằng ba hầm canh xương, khẳng định còn chưa ăn hết, lúc này lại gọi Thận Ngôn qua đó ăn, hai người già chúng ta đây còn đang gặm bánh bao hoa màu, trái lại vợ thằng ba thật biết hưởng thụ, con dâu nhà ai giống như nó chứ?"

Bà ta mới vừa nói xong, vợ thằng hai thằng ba ngồi hai bên trái phải nhìn nhau một cái, rối rít bĩu môi, đáng đời, cũng đã ở riêng rồi, người ta muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, lại không ăn đồ ăn nhà bà, bà cũng không thể quản được. Lúc đầu các cô đã nói vị em dâu thứ ba này không thể được, không có đạo lý mới gả vào lại đòi ở riêng, không ai nghe lời khuyên của các cô, còn nói cái gì mà thằng ba khăng khăng muốn kết hôn, bọn họ không có cách nào, bây giờ tốt rồi, khóc lóc cũng đã muộn rồi.