Chương 55

Phật giáo xếp sống – chết vào bốn khổ hoặc tám khổ. Hoặc gắn sống với thai, trứng, thấp, biến hóa; chia chết làm hai loại chết do hết mệnh và chết ngoài duyên số. cũng chia sống chết thành sống chết đồng nhất và sống chết khoảnh khắc.

Khi ba Quan tỉnh lại, Quan Thước Hạ không ở bên cạnh, Ninh Mặc cũng đi ra ngoài. Trong không khí có mùi hương quen thuộc, trong mơ có tiếng con gái gọi, ông có thể chắc chắn con gái ở bên cạnh mình.

Cửa mở, Quan Thước Hạ tiến vào, cầm trong tay khăn mặt ngâm nước ấm, tay bị đỏ bừng vì lạnh, trên khăn mặt vẫn có khói bốc lên. Thấy ba Quan quay đầu về hướng mình, tim cô như ngừng đập, rốt cuộc ba cũng nghe được lời của cô; hai ngày nay cô luôn túc trực bên ông, không dám rời khỏi giường bệnh.

“Ba…”

Một câu cũng không nói được, trừ tiếng “ba”. Cô có rất nhiều điều muốn nói khi ông tỉnh lại nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Nước mắt giàn giụa, bất chợt một giọt nước mắt lăn ra ngoài.

Ba Quan vươn tay, tay còn lại vẫn cắm kim truyền dịch, vuốt tóc Quan Thước Hạ đang ngồi bên mình, nói: “Con bé ngốc này, khóc cái gì?” Giọng nói mỏng manh, nhưng từng tiếng khắc sâu trong đầu Quan Thước Hạ.

“Sống, là điểm bắt đầu; chết, là điểm kết thúc. Vẫn nghĩ không còn gì vướng bận, bên người mẹ con có người chăm sóc, con cũng có Ninh Mặc, nếu ba có đi cũng yên tâm. Nhưng khi ngã xuống, tỉnh lại liền nghĩ sống thật là tốt. Ba là người phàm, ba chết cũng chỉ làm mình con buồn, nhưng ba còn muốn nhìn cô gái nhà ta kết hôn, để khi xuống suối vàng có thể nói cho ông nội con Tiểu Quan nhà ta lớn lên ra sao, là ba có lỗi với con.”

Quan Thước Hạ khóc đỏ mắt ngẩng đầu lên, nức nở gật đầu với ông: “Con muốn ba nhìn con kết hôn, ba còn phải làm ông ngoại. Ninh Mặc đã tìm được bác sĩ trong nước chuyên trị ung thư dạ dày, tỷ lệ chữa khỏi là 85%, ba, dù là 0% chúng ta cũng không bỏ cuộc.”

Ba Quan không nói gì, ôm cô gật đầu. Dạ dày ảnh hưởng đến thần kinh, đau đến run người, nhưng không muốn khiến Quan Thước Hạ lo lắng, mà giờ phút này con gái chính là một liều thuốc tốt nhất. Ninh Mặc vừa bước vào thấy cảnh này, quyết định không quấy rầy họ nữa. Bác sĩ trong nước đã liên hệ rồi, vị danh y kia là trung đội trưởng, khá vất vả mới sắp xếp được cho ba Quan, đương nhiên là dùng mặt mũi của ông nội, nếu không nào có dễ vậy.

Bình sinh ông cụ Ninh rất đường hoàng, lần này xem như là thông gia, cũng là nể mặt cô nhóc Quan Thước Hạ, chính ông cũng vui mừng. Vốn định nếu ba Quan còn không tỉnh, ngày mai sẽ về nước, dẫn theo hai ba bác sĩ, đều đã chuẩn bị xong, ba Quan tỉnh cũng là chuyện tốt, nhân lúc bệnh còn chưa chuyển xấu, phải phẫu thuật ngay.

Về nước một tuần, trước đó mẹ Ninh đã liên lạc với viện trưởng bệnh viện, họ cho xe cứu thương đến sân bay đón ba Quan đến bệnh viện làm kiểm tra. Sau khi có kết quả, bác sĩ nói với họ đó là kỳ tích, bởi vì dựa theo bệnh lịch và kết quả kiểm tra, tế bào ung thư sẽ lan đi trong ba tháng nhưng ông ấy lại không bị vậy. Bác sĩ họ Đỗ sắp xếp lịch phẫu thuật vào sáng ngày 2 tháng 6, mục đích là cắt đi một phần ba dạ dày. Tất nhiên là sau khi phẫu thuật còn phải hóa trị, đó mới là quá trình vất vả.

Buối tối cuối cùng của tháng năm, ba Quan đuổi mọi người về nghỉ ngơi, chỉ giữ lại một hộ lý. Một tuần nay, mọi người đã bôn ba mệt nhọc vì ông, đặc biệt là Ninh Mặc và Quan Thước Hạ.

Vừa bước từ nhà vệ sinh ra, Quan Thước Hạ thấy Ninh Mặc ngồi trên sô pha nhắm mắt vẻ mệt mỏi, cô khẽ khàng vuốt đường nét khuôn mặt anh. Cô biết, người mệt mỏi nhất trong mấy ngày qua là anh, ban ngày ở bệnh viện cùng cô, ban đêm cũng ở trong bệnh viện trông cô, mà cô còn có thể ngủ trong lòng anh. Còn người đàn ông này lại xử lý chuyện công ty đến sáng, một ngày chỉ ngủ được một hai giờ, dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm đậm. Người đàn ông này đối với cô, với gia đình cô cẩn thận như vậy, cô rất hạnh phúc.

Quan Thước Hạ đứng dậy định đi nấu cơm, tủ lạnh chắc cũng trống không, đành nấu cháo vậy. Ninh Mặc đột nhiên kéo lấy Quan Thước Hạ, cô ngã vào lòng anh.

Ninh Mặc vẫn nhắm mắt, cằm để trên đỉnh đầu Quan Thước Hạ, hai tay ôm chặt lấy cô, tiếng nói trầm ấm vang lên từ đỉnh đầu: “Anh đã gọi đồ rồi!”

“Tốc độ như Thâm Quyến nhỉ!” Quan Thước Hạ cười nắm lấy mũi Ninh Mặc, lấy lòng nói: “Em đi lấy khăn mặt cho anh nhé?”

“Không cần, nghỉ một lát anh sẽ đi tắm.” Ninh Mặc không muốn Quan Thước Hạ mệt mỏi nhưng vẫn cố chống đỡ, anh có thể làm gì giảm bớt gánh nặng cho cô anh sẽ làm hết sức.

Quan Thước Hạ làm bộ vô tình nghịch bàn tay Ninh Mặc, mở lòng bàn tay ra viết xuống “Kết hôn”.

Ninh Mặc hỏi: “Em viết gì vậy?”

“Kết hôn! Anh Ninh, nếu không ngày mai chúng ta đi đăng ký đi!” Quan Thước Hạ nói năng hùng hồn nhưng vẫn có chút ngại ngùng, dù sao mình là con gái lại đi cầu hôn người ta.

“Kết hôn?” Ninh Mặc vẫn đang mơ hồ, trợn tròn mắt nhìn vào hai mắt cô, còn đang cố đoán xem cô có ý gì, anh tưởng mình đã nghe nhầm.

“Anh không muốn? Thế thì quên đi, coi như em chưa nói gì!” Quan Thước Hạ sợ hãi thu về, phồng má nhìn Ninh Mặc.

“Muốn, đương nhiên là muốn. Sao đột nhiên em lại có ý này?” Ninh Mặc đồng ý, hai tay xoa xoa hai má cô.

“Ba sắp phải phẫu thuật, em muốn hoàn thành tâm nguyện của ông.” Quan Thước Hạ nói, Ninh Mặc nghe xong rầu rĩ đứng dậy, không để ý tới Quan Thước Hạ mà đi về phòng. Quan Thước Hạ còn khôn biết mình đã nói gì đắc tội anh.

Em muốn hoàn thành tâm nguyện cho ba em chứ không phải thật lòng muốn gả cho anh? Lúc này Ninh Mặc như một đứa trẻ giận dỗi, cầm lấy quần áo trong tủ để trút giận.

Quan Thước Hạ đi vào phòng, Ninh Mặc không thèm nhìn cô, một đường thẳng vào phòng tắm. Nâng tay, cởϊ áσ, hạ tay, cởϊ qυầи, Ninh Mặc vẫn còn tốt tính đặt từng cái quần cái áo ở bên cạnh. Thật ra, Quan Thước Hạ vẫn xấu hổ khi thấy cảnh này, tuy nói cái gì cũng làm rồi nhưng anh cởϊ qυầи áo trước mặt mình đúng là một cảnh đẹp.

Làn da màu đồng, không phải kiểu cơ bắp nhưng mỗi khối thịt đều rắn chắc. Thứ còn trói buộc duy nhất chính là chiếc qυầи ɭóŧ CK màu đen.

“Ninh Mặc!” Quan Thước Hạ gọi lại Ninh Mặc đang cất bước đi vào phòng tắm, Ninh Mặc đứng lại nhưng không quay đầu. Quan Thước Hạ nhẹ nhàng đi đến ôm lấy thắt lưng anh, mặt tựa vào tấm lưng trần.

“Em yêu anh.”

Rất lâu, hai người đứng lặng chìm trong ba chữ mà Quan Thước Hạ vừa nói. Khóe miệng Ninh Mặc nhếch lên nhưng vẫn không mở miệng, chờ Quan Thước Hạ nói tiếp. Đương nhiên, lúc này Ninh Mặc còn phải quan tâm đến du͙© vọиɠ của mình, cúi đầu nhìn nó, chỉ có thể hậm hực hít sâu,

Quan Thước Hạ cũng chờ Ninh Mặc đáp lại, thấy Ninh Mặc mãi không lên tiếng, cô cũng không chịu thua kém mở miệng: “Anh làm đàn ông cũng quá keo kiệt rồi! Em tỏ tình rồi mà anh không thèm nói một câu với em. Anh có gì bất mãn thì nói đi! Không để ý đến anh nữa.” Quan Thước Hạ đùa giỡn buông tay ra, lui ra sau từng bước, xoay người muốn đi ra ngoài.

Ninh Mặc đúng lúc bắt lấy tay cô, ôm cô vào trong lòng, nói: “Anh thừa nhận mình ghen, ghen với chú Quan, bây giờ trong lòng em, vị trí của anh kém chú ấy, trong mắt trong miệng em đều là chú ấy. Anh hy vọng kết hôn là xuất phát từ ý muốn của em, không phải do áp lực bên ngoài, em hiểu không?”

“Còn gì nữa?” Quan Thước Hạ chưa từ bỏ ý định chờ câu nói kia.

“Còn nữa! Bây giờ em đi tìm hộ khẩu đi, hộ khẩu của anh mai anh sẽ về đại viện lấy.” Ninh Mặc buông Quan Thước Hạ ra, cố ý tránh câu trả lời Quan Thước Hạ muốn.

Quan Thước Hạ nhìn Ninh Mặc, tròng mắt chuyển động, giọng nói ngọt ngào như chocolate hỏi tiếp: “Còn gì nữa?”

“Còn! Nếu bây giờ không cho anh vào tắm rửa thì súng sẽ cướp cò, anh rất muốn nhưng sợ mai em sẽ không dậy được.” Nói xong câu này, Quan Thước Hạ đỏ mặt buông Ninh Mặc ra, mắng một câu lão già háo sắc, rồi đi ra ngoài.

Ninh Mặc nhìn bóng lưng cô, nở nụ cười sâu xa.