Chương 54

“Sao rồi, có tin gì sao?” Quan Thước Hạ cảm thấy dây thần kinh của mình sắp đứt rồi, người cũng gầy đi không ít. Mấy ngày nay, mỗi giây mỗi phút đều chờ tin từ Ninh Mặc, Ninh Mặc cũng vội vàng đến công ty, báo cáo mọi chuyện rồi trở về.

Đáp lại Quan Thước Hạ là cái lắc đầu phủ nhận của Ninh Mặc: “Không có, đã cho người đi kiểm tra tại nơi ghi danh xuất cảnh rồi, chú Quan đi Anh rồi chuyển máy bay, ngày mai bên Anh có thể sẽ có tin tức. Trưa nay em ăn gì?” Ninh Mặc đi tới, cầm lấy hai tay Quan Thước Hạ, muốn cô hiểu rằng mình sẽ làm điểm tựa cho cô.

“Không muốn ăn!” Sắc mặt tái nhợt của cô chính là câu trả lời tốt nhất.

“Tôm nhỏ, anh biết em rất lo cho chú Quan. Nhưng tìm được chú ấy, em còn phải đi cùng chú ấy một đoạn đường rất dài, bây giờ em không ăn không uống, vậy phải làm sao? Anh vẫn sẽ luôn ở bên em, đừng chịu áp lực một mình.” Ninh Mặc ôm Quan Thước Hạ vào ngực, mùi thơm nhẹ nhàng ấm áp bao lấy cô.

“Em biết, em biết…” Quan Thước Hạ còn chưa nói xong, giọng nói đã trở nên nức nở.

Hồi lâu, Quan Thước Hạ có lẽ là khóc mệt, ngủ trong ngực Ninh Mặc. Ninh Mặc ôm lấy cô gái đang ngủ trở lại phòng đặt lên giường, đắp chăn cho cô, rồi xoay người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại. Ninh Mặc vẫn cau mày, hít một hơi thật sâu, đi vào bếp bắt tay vào làm bữa tối.

“Ừm, đứng dưới lầu chờ một lát, tôi sẽ xuống.” Ninh Mặc cúp máy liền vội vã tắt bếp, cầm chìa khóa ra khỏi cửa. Khi đóng cửa anh vẫn rất cẩn thận, rất sợ đánh thức Quan Thước Hạ vừa ngủ.

Nhưng Quan Thước Hạ vẫn tỉnh, không phải do tiếng đóng cửa mà là mấy ngày nay vẫn ngủ không sâu, khi di động Ninh Mặc vang lên cô liền tỉnh.

Mười phút sau, Ninh Mặc trở lại, cầm trong tay một cái túi đựng tài liệu và bị Quan Thước Hạ vừa ra khỏi phòng nhìn thấy. Quan Thước Hạ rất tò mò về tài liệu trong túi nhưng thấy Ninh Mặc vẫn giấu sau lưng, cô cũng thấy bẽ mặt mà tránh đường.

“Ăn cơm thôi!” Giọng nói của Quan Thước Hạ truyền đến từ phòng ăn, gọi Ninh Mặc đang suy nghĩ trong thư phòng.

Ninh Mặc đến gần phòng ăn liền thấy Quan Thước Hạ đang bày bát mà còn bày rất nghiêm túc.

“Ừm, anh có việc muốn nói với em.” Ninh Mặc vừa nói xong liền đặt chiếc túi lên bàn ăn, Quan Thước Hạ biết đó là thứ anh vừa giấu sau lưng.

Cô không lên tiếng, mở túi giấy ra, đọc tài liệu bên trong, cô kinh hãi! Nhìn có vẻ là một bài báo, trình bày rất hợp quy củ. Bên trong nói về sự việc xảy ra lúc rạng sáng tại một căn hộ ở Hòa Thúc Hoa Đình, người phụ nữ trong ảnh nằm trên sàn nhà, không có vết máu, trên mặt lại có vẻ rất đau đớn. Cô nhận ra người đó, chính là Lý Vận Như mới gặp mấy ngày trước. Đương nhiên trong bài báo còn đề cập đến thân phận của bà ta, còn viết “là tình nhân ngầm của quan lớn nào đó”. Quan Thước Hạ nghĩ có lẽ Ninh Mặc chặn bài bào này vì mấy chữ này!

“Chuyện xảy ra lúc 4h sáng nay, để Tiểu Đặng đi thăm dò, bà ta đã ra khỏi đại viện hơn nửa năm. Khi mới đi còn hút thuốc phiện nhưng gần đây có lui tới với một người đàn ông tên A Lộ, người này có giao dịch với bên Đại Ưng, song tuần này đột nhiên mất tích. Bà ta khá nổi tiếng tại các câu lạc bộ đêm, số lần ra vào rất nhiều, tiền boa cũng nhiều, rất nhiều trai bao tranh nhau đi với bà ta, đều nghĩ bà ta là một phú bà. Hôm qua, tài khoản ngân hàng của bà ta bị rút 100 vạn tiền mặt, chia làm ba lần, băng ghi hình bị bên cảnh sát lấy rồi, ngày mai có thể có kết quả.” Ninh Mặc phân tích: “Phía tòa soạn không cần lo, anh đã giải quyết rồi, sẽ không nói đến chú Quan.”

“Cảm ơn anh.” Hàng ngàn hàng vạn lời nói của Quan Thước Hạ cũng chỉ còn sót lại ba chữ này, con ngươi sáng long lanh chăm chú nhìn Ninh Mặc.

“Em muốn dùng ánh mắt hấp dẫn anh à? Anh nói này, cô Giản, em thành công rồi đấy!” Ninh Mặc vỗ vỗ mặt Quan Thước Hạ ngồi đối diện.

“Ăn cơm đi! Đồ ăn nguội rồi.” Quan Thước Hạ nói, cầm đũa lên vùi đầu vào ăn cơm.

Hôm sau.

Buổi sáng tám giờ, Ninh Mặc ra ngoài, bĩu môi, vẻ mặt chua sót bỏ lại một câu: “Làm ông chủ cũng phải đi sớm về muộn, đúng là không có thiên lý!”

Ra ngoài chưa đến ba giờ, liền nghe tiếng Ninh Mặc mở cửa. Tiếng bước chân vội vã rối loạn không bình tĩnh như mọi khi, nhìn một vòng mới thấy Quan Thước Hạ đi ra từ nhà vệ sinh. Ninh Mặc tiến lên ôm lấy Quan Thước Hạ như một đứa trẻ được kẹo, cười sáng lạn.

“Tìm được chú Quan rồi, chú ấy chuyển máy bay đi Los Angeles, bây giờ mẹ em cũng ở đó! Hơn nữa, chú ấy ở trong khách sạn ngay gần nơi mẹ em sống! Nhanh chuẩn bị hành lý, anh đã đặt vé vào 12 giờ, mang hộ chiếu, anh và em cùng đi!”

Quan Thước Hạ hưng phấn gật đầu, xoay người chuẩn bị tránh ra, đột nhiên nghĩ đến cái gì lại quay đầu nói với Ninh Mặc: “Còn chuyện công ty anh?”

“Đây là chỗ tốt của ông chủ, không cần xin phép. Yên tâm đi, anh đã hạ lệnh, có chuyện gì thư ký sẽ liên lạc với anh!” Ninh Mặc theo thói quen xoa đầu cô.

Ngồi trên máy bay suốt hai mươi mấy giờ, cơm trên máy bay khó mà nuốt nổi, cho dù là khoang hạng nhất, huống chi Quan Thước Hạ chưa từng thả lỏng tâm trạng, hận không thể nhìn thấy ba ngay lập tức. Người ta luôn rất mâu thuẫn, thường không biết quý trọng thứ trước mắt, đến khi nó sắp tan thành mây khói lại liều mạng muốn giữ lại. Quan Thước Hạ đối với ba Quan là vậy, ba Quan đối với Thước Dương cũng vậy.

Khách sạn ba Quan đang ở không phải khách sạn cao cấp xanh vàng rực rỡ, so ra khách sạn này càng có vẻ nhân tính hóa, trong phòng có phòng bếp, tiện cho khách muốn tự mình nấu nướng. Ở nơi này nhiều người thuê lâu dài, giá cả cũng hợp lý, trang hoàng cũng đơn giản, không thừa thãi phức tạp.

Ninh Mặc và Quan Thước Hạ thuê một phòng, cách phòng của ba Quan chỉ một phòng, dùng 50 đô la nghe được tin của ba Quan từ người da đen vận chuyển hành lý. Sáng nay, người đàn ông Trung Quốc ở phòng 1102 té xỉu trong nhà ăn, được đưa đến bệnh viện gần nhất, đến giờ vẫn chưa biết tin tức. Cứ như vậy, Quan Thước Hạ và ba Quan lại thoáng qua nhau.

Đến bệnh viện mà người da đên nói đã là một giờ sau, Quan Thước Hạ cảm thấy toàn thân không còn sức lực, khí lạnh từ đáy lòng truyền đến, ngay cả ngón tay cũng thấy lạnh như băng. Ninh Mặc nhanh chóng nắm lấy tay cô, không dám phớt lờ, sợ buông ra, không có độ ậm từ tay mình, Quan Thước Hạ sẽ ngã xuống.

Ba Quan nằm trên giường bệnh, tay phải cắm đầy ống tiêm, mặt nạ thở oxy gắn trên mũi, bàn tay và khuôn mặt chỉ còn da bọc xương.

“Ba, xin ba hãy tỉnh lại đi!” Quan Thước Hạ nức nở nói, hai tay nắm chặt tay trái không có ống tiêm của ba Quan, hy vọng xa vời ba Quan đang ngủ say có thể nghe được con gái gọi trong mộng.

“Yên tâm đi, chú Quan nghe thấy giọng em sẽ tỉnh lại ngay thôi!” Ninh Mặc ở một bên an ủi cô.