Chương 30

“Sau này gọi là Thái Nhụy đi.”

Thái Nhụy nhịn xuống kích động trong lòng, lập tức quỳ xuống tạ ơn .

“Đi xuống chuẩn bị nước hương chi đi.”

A Mạn đuổi cung nữ trong phòng, chỉ để lại Thái Vi. Kỳ thật nói cho cùng, trong cung này chỉ có Thái Vi mới có thể làm cho nàng thực sự tín nhiệm hai phần.

“Trong cung đi bước nào cũng là mạo hiểm, ngươi hãy để ý nhiều hơn đến cung nữ, thái giám của Lân Thủy các.” Hiện nay nàng được thánh sủng nồng hậu, lại vẫn bị người khác tính kế, nếu không có thánh sủng, thì thật có chút khó khăn. Nha đầu Thái Bình nha đầu kia miệng không có chừng mực nhưng cũng nói đúng một câu, có con nối dòng mới có khả năng chân chính đứng vững gót chân.

A Mạn đi tới tự mình mở cửa sổ ra nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài phòng nhưng lại rùng mình một cái. Lân Thủy các lân thủy không hề nóng bức, dù là hiện tại đã sắp vào giữa hè, trong phòng chỉ để mấy khối băng cũng đã cảm thấy rất lạnh .

“Băng trong phòng hơi nhiều.”

Thái Vi cũng lui xuống.

A Mạn nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, thở ra một hơi thật sâu.

Một ngày này lại không thanh nhàn, Lân Thủy các nghênh đón một vị khách hiếm có, An quý nghi.

A Mạn không biết ý đồ đến đây của nàng ta là gì, nhưng không kinh ngạc, trang điểm ăn mặc một lát liền đi ra phòng ngoài. An quý nghi phân vị so với nàng cao hơn đương nhiên không thể đối đãi giống như Kỳ dung hoa.

“Bình ngọc ủ Tước Thiệt[1], chén vàng khắc rồng bay.”

An quý nghi cầm chén trà trên tay khen không dứt miệng, A Mạn cũng cười đồng ý:

“Trà Tước Thiệt này ở chỗ muội còn một chút, đợi lát nữa tỷ tỷ hãy lấy một ít đi.” A Mạn như là muốn hòa thuận cùng người này, nhưng cũng cẩn thận, chu đáo.

An quý nghi cũng không từ chối nở nụ cười hiếm có, nhẹ giọng nói được.

A Mạn thấy nụ cười trước mặt như băng tuyết tan chảy, trong mắt thoáng qua một tia kinh diễm, trong lòng lại nghĩ chẳng trách An quý nghi có thể được sủng ái, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy băng sơn mỹ nhân cười rộ lên khiến cho người ta cảm thấy vô cùng động tâm.

Nàng lại không biết trong lòng An quý nghi cũng có ý nghĩ như thế, người trước mắt cười rộ lên thật hoạt sắc sinh hương, lời nói lại càng ôn nhu xinh đẹp, lúc đang nói cũng mang ba phần ý cười.

An quý nghi không nói ý đồ đến đây, A Mạn cũng không hỏi. Hai người liền nói về cách pha trà Tước Thiệt, trong tay, lại từ cách pha nước trà nói tới phong cảnh, An quý nghi tự nhiên không cần phải nói, từ thuở nhỏ đến giờ nàng đều lớn lên ở kinh, thời đại bây giờ cũng không hề trói buộc nghiêm khắc với các cô gái, nên thường xuyên đi ra ngoài dạo chơi, đối với cảnh đẹp trong kinh thành dĩ nhiên thuộc như lòng bàn tay. A Mạn cao hứng nghe, nói một cách tự nhiên về những gì nghe được ở Giang Nam.

Hai người nói chuyện rất vui, không ý thức được đã ăn hết hạch đào trong đĩa và uống hết một bình trà mới giật mình phát hiện sắc trời đã không còn sớm . An quý nghi mới thành thực rời đi.

A Mạn than thầm trong lòng, nếu là hai người làm quen ở khuê phòng, nhất định sẽ trở thành khăn tay chi giao, chỉ tiếc đây là bên trong thâm cung, không có bạn bè vĩnh viễn. Thì ra băng tuyết mỹ nhân , cũng không phải không muốn không cầu giống như tuyết trắng. Nhưng giống như hiện nay hai người đồng hành cùng đi một đoạn thì ngại gì?

Tạm thời hãy chờ xem.

Hôm qua là mười lăm, bởi vì hoàng hậu cáo bệnh, thánh thượng ở Phượng Nghi cung dùng xong bữa tối liền trở về tẩm cung của mình, ngày thứ hai thỉnh an vẫn theo lẽ thường tiến hành. Nhưng trùng hợp là A Mạn ở cửa Phượng Nghi cung gặp An quý nghi, hai người liền một trước một sau vào điện.

Trong Phượng Nghi cung đang náo nhiệt, nhưng nàng hai người một trước một sau đi vào thì trong chớp mắt lại yên tĩnh quỷ dị.

An quý nghi vẫn là một gương mặt lạnh lùng như cũ, gương mặt A Mạn cũng ôn hòa như bình thường, hai người ngồi xuống chỗ đã được an bài từ trước, sau khi ngồi xuống A Mạn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim cúi đầu nhìn chén trà nóng trong tay chờ hoàng hậu đến. Dường như không cảm thấy được tầm mắt của mọi người đang nhìn nàng.