“Được rồi, trẫm không nói gì nữa”
Trong lòng A Mạn cũng vô cùng rõ ràng điều này, nàng ở trong lòng thấy rõ, tuyệt đối không khổ sở, nàng hiện tại đúng là đang nổi bật, sao không lợi dụng điểm này mà tính toán cho bản thân?
A Mạn không phải là người không có mắt nhìn, không đề cập đến chuyện này nữa mà làm nũng nói muốn nghỉ ngơi. Đêm qua nàng ngủ không an ổn, đúng lúc thừa dịp hiện tại trở về phải ngủ bù một giấc thật tốt.
Gia Nguyên đế nhỏ giọng trêu trọc.
“Uống thuốc rồi ngủ tiếp, trẫm cùng nàng ngủ.”
A Mạn cho rằng hắn đang đùa giỡn, không nghĩ tới vừa uống xong thuốc đã thấy Gia Nguyên đế thật sự nằm bên cạnh, còn vỗ vễ đầu nàng.
“Nàng không nhắm mắt thì ngủ thế nào?” Gia Nguyên đế đưa tay che đi đôi mắt to của A Mạn, giọng nói trầm thấp, lại mang theo một tia mệt mỏi không rõ ràng. Triều chính bận rộn đã năm, sáu ngày hắn không vào hậu cung, chuyện hôm nay làm cho hắn có thể phóng túng một chút.
“Thánh thượng hôm nay không vội sao?” A Mạn vẫn ngủ không được, cho dù ánh mắt bị bịt kín cũng không ngoan ngoãn nhắm mắt mà vẫn chớp chớp mắt, tuy rằng trước mặt tối đen.
Gia Nguyên đế chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa, lại thấy người bên cạnh tuy rằng nằm trong lòng mình nhưng bàn tay nàng không thành thật nghịch tới nghịch lui tay hắn, dứt khoát lấy tay che mắt nàng ra hắn xoay người đè lên.
A Mạn còn chưa kịp nói chuyện, miệng đã bị ngăn chặn.
“Ừ, đắng.”
Nụ hôn vừa kết thúc, Gia Nguyên đế còn đánh giá một câu, A Mạn tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, muốn thoát khỏi người ở phía trên.
“Ai cho người hôn?”
Gia Nguyên đế cũng không tức giận, hắn thích nhất trêu chọc nàng.
“Làm sao lại ngoan ngoãn uống thuốc như vậy?”
Hắn luôn luôn cảm thấy nàng yếu ớt, so với những người khác yếu ớt hơn nhiều, hoặc có lẽ là người khác không dám ở trước mặt mình thể hiện yếu ớt, chỉ có nàng là gan lớn, cũng bởi vì như thế hắn càng đau lòng nàng hơn.
A Mạn than thở.
“Từ nhỏ đã uống quen rồi .”
Nàng có chút không thoải mái, tóc bị đè lên. Gia Nguyên đế nằm trở lại ôm nàng như lúc mới bắt đầu, nghe thấy câu trả lời của nàng không nhịn được mở mắt nhìn về phía nàng, chỉ thấy vẻ mặt nàng bình thường dường như chỉ tùy tiện nói một câu, không có nửa điểm uất ức, cũng không cảm thấy khổ sở. Không biết trong lòng hắn nghĩ gì nhưng đôi tay ôm nàng lại căng thẳng.
“Thường hay bị bệnh?”
Hắn nghĩ như vậy mới phát hiện đúng là như vậy. Ở nội vụ phủ trên bảng chuẩn bị ngọc bài cũng thường xuyên không nhìn thấy ngọc bài của nàng. Nàng không hay đi ra ngoài, hắn đến chỗ phi tần khác thường nghe các nàng nói đi ngự hoa viên ngắm hoa, hoặc là đi ra ngoài đến nơi khác trong cung dùng trà, chỉ có một mình nàng ở đây, hắn cũng thường nghe nàng lấy cớ sinh bệnh từ chối, chỉ ở Lân Thủy các của mình đánh đàn vẽ tranh.
A Mạn không có vấn đề gì, từ nhỏ nàng bị bệnh đã thành thói quen. Trí nhớ trước lúc 5 tuổi của nàng vẫn còn mơ hồ, bảy tuổi mới bắt đầu nhớ mọi việc, trong ấn tượng trước kia mình bị bệnh còn nghiêm trọng hơn bây giờ, khoa trương nhất là thời điểm có thể uống thuốc như uống nước. Hiện tại đã tốt hơn nhiều, cũng không nghĩ lấy thân thể của mình để được thương tiếc nhiều hơn.
“Cũng không phải thường thường.”
Nàng cảm thấy mệt mỏi, mí mắt dần dần nặng nè, giọng nói chậm nhỏ xuống. Gia Nguyên đế thấy nàng ngủ say, cũng không nghĩ rút taykhỏi cổ nàng tạm thời cũng ngủ.
A Mạn lại tỉnh lại, là bị người đánh thức .
“Nương nương, thánh thượng sai nô tì mời nương nương dậy dùng cơm trưa, có được không ạ?”
A Mạn đang mơ mơ màng màng ngủ liền ngồi dậy, trước mắt mông mông lung lung, cả người nhìn qua ngây thơ lạ lùng. Giống như nghe được, lại giống như không nghe được. Gia Nguyên đế vừa mới đến liền thấy hình ảnh như vậy, bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng đặc biệt dịu dàng.
“Lại còn không đứng dậy đến lúc dùng bữa tối rồi .”
Gia Nguyên đế luôn luôn tự xưng là người cha nghiêm khắc, đối với những đứa con của mình còn chưa bao giờ ôn nhu như vậy, thấy người trước mặt vẫn ngơ ngác đưa mắt nhìn về phía hắn, lòng càng lúc càng mềm đi. Trong nháy mắt còn muốn đi đến lấy mật gừng trong tay cung nữ đút cho nàng uống, cuối cùng vẫn xoay người ngồi xuống.