Trong lòng nghĩ vậy, lập tức quyết định nhân cơ hội này lạnh nhạt với nàng một thời gian, giáo huấn mấy phần.
“Hôm nay bãi giá Phượng Nghi cung.”
Ngày tuyển tú cuối cùng, các tú nữ đều mặc váy tơ màu cánh sen, bên trong cũng được thiết kế giống nhau, tất cả tú nữ đều mặc giống y nhau, khác nhau chỉ có tư chất của mỗi người.
Ai nữ công tốt thì dùng chút thủ đoạn ở trên chiếc váy tơ, nữ công kém thì thể hiện ở chỗ khác, ví như búi tóc và đồ trang sức.
Tú nữ cùng viện với A Mạn thật là thần thông quảng đại. Kỳ Nguyệt là thông minh nhất, nàng thêu hoa sen trên váy, lại dùng chỉ bạc, phảng phất như hoa sen đang từ từ nở rộ, tài năng ở điểm này thật là làm cho người khác nhìn mà hoa mắt.
Một người cũng tinh thông nữ công nữa chính là vị cô nương thẹn thùng, không nói được câu nào, Lưu tiểu thư, nàng đã dùng chút kĩ xảo trên tay áo, gắn thêm tua rua màu trắng, uốn cánh tay là thêm sinh động quyến rũ. Khác với hai người này, Kỷ Toàn ngang ngược hôm nay búi kiểu Kinh hộc kế, trâm cài gắn bốn con hồ điệp đung đưa, trên trán vẽ một đóa hoa nhỏ, cực kỳ nổi bật giống hai ngày trước.
Đến A Mạn và Tiêu Dư lại cùng phát hiện đối phương cũng không thay đổi gì giống như mình vậy.
Trong lòng Tiêu Du càng thêm phức tạp. Nàng nghĩ, không phải vì Nhị ca của mình mà vị Tống tiểu thư này cũng không muốn trúng tuyển nữa đấy chứ. Thật ra A Mạn không có ý nghĩ vậy, cầm kỳ thi họa nàng đều biết chút ít, nữ công chỉ hơi phiên phiến, hơn nữa cơ bản là nàng không để ý gì đến kết quả tuyển tú cả.
Được chọn thì vào cung, không thì về phủ lập gia đình, đối với nàng hai việc chẳng hề khác nhau. Nàng suy nghĩ các với những cô gái cùng lứa, vào cung phục vụ Thánh thượng, nhận ân sủng, thêm vinh hoa phú quý; cũng không như một số cô gái nghĩ, danh phận chính thê mới là quan trọng nhất, vì dù vào cung thành quý nhân thì cũng chỉ là thϊếp thất. Nàng đã nghĩ cả rồi, bất luận kết quả thế nào đối với nàng đều như nhau.
Đời người ngắn ngủi, đắc ý thì nên vui, nhưng không bằng thuận theo tự nhiên.
“Tống muội muội thật sự rất hợp với váy màu cánh sen đó.” Kỳ Nguyệt nói hết sức thật lòng. Trong lòng không khỏi cảm thán thế gian lại có một giai nhân tuyệt mĩ như vậy. Mặc dù chỉ là váy bình thường, cách mặc phổ thông, nhưng lại xuất chúng như vậy, có phần giống như hạc đứng giữa bầy gà.
Cho đến khi chờ ở ngoài đại điện, bán kính hai thước quanh A Mạn và An Nguyệt cực kì vắng vẻ, hai người dường như bị mọi người cô lập. Hai người đứng đối diện ở hai bên, nhìn nhau, càng lộ ra điểm đặc biệt của cả hai.
An Nguyệt ngoài mặt tỏ ra thanh tao lạnh lùng, nhưng đã sớm quan sát kĩ người đối diện. Không thể không thừa nhận, nàng ta có đủ khả năng để cùng nàng phân tài cao thấp.
Nếu như ví bản thân như mây tận chân trời, thì người đối diện giống như sương mù trong mưa.
A Mạn cũng nhìn An Nguyệt đứng đối diện, một lúc là đoán được thân phận của đối phương. Chắc là vị minh nguyệt còn lại, quả nhiên danh bất hư truyền.
Giống như mọi người đoán trước, trong lễ tuyển chọn sau cùng, An Nguyệt quả nhiên được ban ngọc trúng tuyển, mà ngay sau đó là đến lượt A Mạn tiến vào.
“Vốn tưởng viên minh châu của An thái phó đã là đệ nhất mĩ nhân, không nghĩ tới có tú nữ có thể sánh ngang.” Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng, bên cạnh Thánh thượng cười nói. Trong lòng thì rất bình tĩnh, lúc phục tuyển nàng đã chú ý tới, làm bộ như vậy cũng chỉ để lôi kéo được chú ý của Thánh thượng.
Dù sao An Nguyệt và Tống Ngọc Đường cùng vào cung mới có thể kiềm chế lẫn nhau, không thể để cho một phía độc chiếm.
“Mĩ nhân như vậy thật khiến chúng tần thϊếp thấy hổ thẹn.” Luôn a dua theo hoàng hậu, Cẩn tần cũng phụ họa theo, nàng là người bên cạnh Thánh thượng từ khi còn là hoàng tử, năm đó không được sủng ái, đến bây giờ nếu không phải dựa hơi hoàng hậu, chỉ sợ trong cung này cũng sắp quên mất nàng là ai.
Vân chiêu nghi cũng sẵng giọng.
“Cẩn tỷ nói không sai, cũng sẽ không để cho ngài phải xấu hổ.”