Đường Yên an tĩnh nghe hắn nói về quá trình đi chợ, tuy cậu không nói chuyện nhưng lại nghe nghiêm túc. Những chuyện bình bình đạm đạm vụn vặt này thế nhưng làm lòng người cảm thấy an ổn đến kì lạ.
Sau một lúc lâu cũng không nghe được tiếng hắn nói tiếp, Đường Yên nghi hoặc ngửa đầu, liền thấy Tào Văn đem tiền bán gà rừng đưa tới.
Nhìn số tiền này, cậu ngây ra một lúc.
Tào Văn nhớ rõ, trước kia khi huấn luyện có nghe thấy cấp dưới của mình oán trách một câu, là từ sau khi kết hôn liền không thể thấy tiền lương của mình nữa.
Bởi vậy, hắn suy đoán rằng mọi người sau khi kết hôn đều sẽ giao tiền lương của mình cho vợ quản. Tuy cấp dưới không quá tình nguyện nhưng vẫn giao ra, hẳn quy củ chính là như vậy.
“Tiền ngươi cầm lấy đi.”
Đường Yên chớp chớp mắt, người này có phải là đồ ngốc hay không, thế nhưng lại muốn đem tiền giao cho cậu bảo quản.
Thấy Đường Yên không lấy, Tào Văn nói: “Trong nhà cần chi tiêu rất nhiều, ngươi thấy thiếu cái gì thì mua về, ta sẽ không lắm miệng.”
Đường Yên càng nghe càng hoài nghi lỗ tai mình.
"Không được, ta chỉ là một nữ tử nhu nhược, không thể quản tiền."
Tào Văn nhìn Đường Yên thủ thế liền biết nàng không muốn thu. Nhưng không chờ hắn mở miệng, nàng đã tay chỉ vào nồi gà đang hầm.
‘Cơm đã nấu xong rồi, mau ăn cơm đi.’
Tào Văn nhìn tay mình mà nhíu mày, nàng vì sao lại không cần?
Là chê ít sao?
Hẳn là vậy rồi, chút tiền này cũng không cần phải bảo quản làm gì.
Hắn có điểm nản lòng, nhưng rất nhanh lại lập tức điều chỉnh cảm xúc. Hắn về sau nhất định sẽ nỗ lực kiếm thêm thật nhiều tiền!
Hai người cùng nhau bày chén đũa, đêm nay ăn cơm quá muộn, bên ngoài đã không còn ánh sáng.
Đường Yên đi đến trước cửa nhà chính nhìn trái nhìn phải, xác định bên ngoài không có ai mới đem cửa đóng lại.
Cũng không thể trách ăn cơm mà cũng như đề phòng cướp. Bởi tá điền nơi đây ăn được miếng thịt không hề dễ, nếu không may bị người nhiều miệng nói lung tung ra ngoài, đến lúc đó lại chọc phiền toái tới.
Đường Yên trở lại bàn ăn, nam nhân ngồi đối diện liền đem hai cái bánh chưng đã được lột đến trơn bóng vào trong bát của cậu.
Đường Yên chỉ vào hai cái bánh chưng, phát ra âm thanh nghi hoặc ngắn ngủi.
Tào Văn nói: “Ta không thích ăn cái này, đây vốn dĩ chính là mang về cho ngươi.”
Sau đó cậu lại thấy Tào Văn tay không hướng về phía gà rừng, sau ba bốn giây xoay chuyển, hai cái đùi gà hoàn mỹ lập tức đã bị bỏ vào bát cậu.