Chương 1

Tào Văn xuyên trở về cổ đại thành một anh nông dân nghèo khổ, tài sản cả người chỉ có một ngôi nhà với bốn bức tường. Trong nhà cũng chỉ có một tức phụ nhi bị câm đi theo chịu khổ.

Vì thế Tào Văn khai hoang, làm ruộng; tìm hạt giống, gieo trồng…

Đem đồng ruộng hoa màu xử lí đến xanh um tươi tốt; núi hoang, đất hoang cũng biến thành một khu vườn đầy hoa quả.

Lu gạo trống trơn trong nhà bếp dần dần trở thành kho thóc tràn đầy, lúc này Tào Văn mới quyết tâm phải cải thiện quan hệ phu thê đang cứng đờ một chút.

Nhưng sau đó, hắn đau lòng phát hiện, tức phụ nhi của mình có chút không thích hợp!

Hắn đưa cho nàng một hộp kem dưỡng để thoa mặt, nàng trước nay đều không dùng tới. Hắn cho nàng ăn no mặc ấm, thân thể nàng vẫn rất nhỏ yếu.

Khóc, nàng khẳng định có người trong lòng, cho nên căn bản không muốn gả cho hắn!

Nhưng nàng lại chưa bao giờ liếc mắt nhìn nam tử khác một cái, dù người đó tuấn tú hay là cường tráng cỡ nào.

Nhưng mà...

Nàng lại cùng các cô nương khác trong thôn tay trong tay đi đào rau dại, còn trộm hồng!

Tào Văn cắn răng: “Nàng, nàng, nàng thế mà lại thích nữ nhân!”

Khóc, còn không bằng nàng có người trong lòng…

Sau đó, chính tức phụ của hắn cũng không chịu nổi mà thẳng thắn nói bản thân mình là nam nhân. Hơn nữa còn hy vọng rằng cuộc sống kế tiếp có thể tiếp tục sinh hoạt ở bên cạnh hắn.

Tào Văn: “!”

“Thì ra người đoạn tụ lại là chính mình?!”

--------------

Chương 1

Thời gian đã trôi qua được tám ngày, không đúng, bây giờ hẳn là ngày thứ chín, hoặc là... vẫn là ngày thứ tám?

Tào Văn nhìn tấm khăn trải giường màu trắng, trong cánh mũi của hắn bây giờ tràn đầy hương vị của nước sát trùng.

Trong đầu hắn hiện tại giống như một khối gỗ, hắn cố tính toán xem bản thân mình đã nằm trên giường bệnh của viện điều dưỡng được bao lâu.

Mơ màng qua một ngày lại một ngày, đầu óc hắn tuy thanh tỉnh nhưng cũng không quá sáng suốt, đến cả thời gian cũng bắt đầu tính toán không rõ.

Tào Văn cảm thấy có chút buồn cười, nhìn tình hình hiện tại này, ai có thể biết hắn đã từng là một ngôi sao loá mắt trong quân đội liên minh tinh tế chứ, còn vì liên minh mà lấy được rất nhiều thắng lợi đâu.

Nhưng mà sau khi tinh tế đạt được hoà bình sau một chiến dịch lớn, hết thảy mọi chuyện đều đã thay đổi.

Sau cuộc chiến tranh, hắn vì chiến đấu trên chiến trường mà bị trọng thương hôn mê. Tuy đã được cứu sống nhưng tay chân hắn lại đánh mất chức năng hoạt động.

Đợi đến khi tinh tế khôi phục hoà bình, người dân trở về cuộc sống bình thường thì hắn lại chỉ có thể nằm cả ngày trên giường bệnh hoặc ngồi trên xe lăn.

“A Văn, anh tỉnh rồi!”

Tào Văn đang xuất thần thì trong phòng bỗng nhiên có một nam nhân trung niên đi vào, đối phương một thân quân trang loá mắt, chọc cho đôi mắt của hắn có chút đau.

Nam nhân đem bó bách hợp đặt lên đầu giường trước, sau đó mới ngồi xuống mép giường, dùng vẻ mặt vui sướиɠ nói:

“Viện nghiên cứu bên kia truyền đến một tin tức tốt, nghiên cứu của họ đã có tiến triển. A Văn, anh có hi vọng khôi phục lại rồi!”