Chương 2

~ ~ Editor: Lilly than ~ ~

Diệp Cô Hồng trực tiếp giật túi tiền bên hông xuống ném về phía Khương Đường, túi tiền bay trên không trung, vẽ ra một đường cong đẹp mắt, cuối cùng cùng rơi thẳng vào lòng bàn tay Khương Đường, bắt được tiền, tâm tình nàng rõ ràng tốt lên không ít.

Nàng nhìn Diệp Cô Hồng, nghiêm túc nói: "Ngươi đã thanh toán tiền rồi, ta giúp ngươi."

Diệp Cô Hồng trầm mặc, nên nói tiểu cô nương này rất có nguyên tắc hay là to gan lớn mật đây?

Y Khốc nhếch mép, đôi mắt u ám khó hiểu, nói: "Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người vội vàng đi tìm chết như vậy."

Khương Đường mấp máy môi, con rắn nhỏ trong lòng bàn tay miệng ngậm một đồng xu, thổi phì phì, nhìn qua có chút vui vẻ.

Khương Đường không nói gì, nàng vẫn luôn tin vai ác chết do nói nhiều, mà nàng đã tồn tại ở thế giới này hai canh giờ rồi, chắc chắn là do nàng nói tương đối ít!

Đột nhiên, từ rừng cây xung quanh có một đám rắn chui ra, con nào con nấy miệng đều phát ra âm thanh tê tê, khiến người ta không nhịn được nổi da gà.

Mà đặc tính xà nữ của nàng cũng lập tức bộc phát, Khương Đường chậm rãi đi đến trước mặt con rắn cầm đầu, hắc xà trong lòng bàn tay cũng trườn xuống mặt đất.

Hai con rắn không ngừng tê tê, không biết đang giao lưu cái gì, hình như đã đạt thành một cái giao dịch gì đó, một đám rắn lập tức bao vây Y Khốc, không hề liếc nhìn Diệp Cô Hồng đang nằm bẹp trên mặt đất cái nào.

Tuy Diệp Cô Hồng rất tò mò Khương Đường làm thế nào được như vậy, nhưng lại sợ đó là bí pháp độc môn của nàng nên cũng chỉ tò mò nhìn đám rắn kia.

"Tại sao cô nương lại xuất hiện ở đây?" Diệp Cô Hồng khó khăn cử động thân thể, dựa lưng vào một tảng đá, giọng nói suy yếu hỏi.

Khương Đường đang tò mò nhìn Y Khốc đang bị đám rắn vây quanh, nghe thấy Diệp Cô Hồng hỏi, lưu luyến quay đầu: “Bởi vì ta muốn đến Trung Nguyên."

"Qua mấy ngày nữa ta và đường huynh cũng phải đi Trung Nguyên một chuyến, hay là cô nương đồng hành với chúng ta đi, vừa hay cũng có thể báo đáp ân cứu mạng."

Hai mắt Khương Đường hơi sáng lên, vừa rồi đúng là nàng đang lo không biết làm thế nào để đến Trung Nguyên, tuy nàng chỉ nghĩ mình và hắn có quan hệ trao đổi mua bán thôi, trao đổi xong thì cũng chào tạm biệt, nhưng nếu hắn đã chủ động mời nàng đi thì cớ sao lại cự tuyệt, vì thế Khương Đường lập tức đồng ý, gật gật đầu mấy cái rồi lại quay đầu tiếp tục xem Y Khốc đánh xà.

Xà rất khó đối phó, chúng không có vảy, thân thể lại thon dài, trường bào của hắn không quá đầu gối, bởi vậy xà độc thuận lợi cắn vào cẳng chân hắn rồi phóng ra độc tố.

Đám xà tới lần này độc tính không tồi, Y Khốc không dám khinh thường.

Hắn là một tên tự phụ, tuy rằng cảm thấy đám xà này có nguy hiểm nhưng cũng không cho rằng mình sẽ mất mạng ở đây.

Ban đêm, đôi mắt xanh lá của hắn dường như phát sáng lên, Diệp Cô Hồng thầm nghĩ, bảo sao Hồng Ma Thủ trên giang hồ có thể tự xưng là "Thanh Ma nhật khốc, Hồng Ma dạ khốc", một thân phát sáng này có thể dọa không ít người.

Y Khốc bị bầy rắn quấn lấy, Khương Đường thì chăm chú đứng một bên xem náo nhiệt, hoàn toàn không có ý tứ đi xem xét tình hình của khổ chủ mình thế nào, dù sao thì nhìn dáng vẻ cũng không chết được.

Thanh xà và thanh ảnh triền đấu bên nhau, nếu không phải thỉnh thoảng lại có mấy luồng bạch quang lạnh thấu xương phát ra thì cũng được xem là một bức trang quấn quýt cực mỹ đấy.

Khương Đường cực kỳ hứng thú quan sát, một lúc sau đột nhiên thấy đói bụng, lần đầu tiên chủ động nói chuyện với hệ thống.

"Ta muốn ăn…ta muốn ăn..."

[ Hệ thống: Đại hạ giá, bốn đồng mua được một cái màn thầu ăn mãi không hết!]

Lúc này Khương Đường không hề do dự, mấy con rắn kia không biết sẽ đánh đến lúc nào.

Nàng khẽ cắn môi, hạ quyết tâm nói: "Ta mua!"

Vừa dứt lời, Khương Đường liền cảm giác trong ngực xuất hiện một cái màn thầu cực lớn, còn không ngừng tỏa nhiệt, thật sự là rất lớn, từ trước đến giờ nàng chưa từng nhìn thấy cái màn thầu to bằng hai bàn tay như cái này.

Khương Đường cắn nhẹ một miếng, miếng màn thầu sẽ biến mất trong vòng mười giây, mười giây sau nó sẽ tự động được lấy đầy.

Có ăn, cuối cùng nàng cũng nhớ tới Diệp Cô Hồng bên cạnh.

Nàng tốt bụng hỏi một câu: "Ngươi có đói không?"

Diệp Cô Hồng trầm mặc, hắn ngẩng đầu nhìn cái bánh bao cực to đang tản nhiệt trong tay Khương Đường, lại cúi đầu tự hỏi, cái bánh bao này từ đâu ra vậy?

"Không đói."

Ngay giây sau, cái bụng của tên tiểu tử bướng bỉnh này lập tức kêu gào, Khương Đường "Hử" một tiếng, tựa như đang hỏi, không phải nói không đói bụng sao?

Diệp Cô Hồng gân cổ: "Dù sao thì cũng không đói bụng!"

Kiếm khách sao có thể coi trọng ăn uống chi dục, tuy rằng cái bánh bao trong tay Khương Đường rất ngon.

Khương Đường tiếc nuối lắc đầu, vốn tưởng lại hố được chút tiền nữa, không ngờ bây giờ chỉ có thể ngồi xổm chỗ này chuyên tâm gặm bánh bao.

Nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện nãy giờ không để ý, xà là loài động vật thích hoạt động một mình, vậy mà lúc nãy nàng có thể thu hút nhiều con đến đây cùng hành động như vậy, nàng không khỏi hoài nghi có phải mình có bàn tay vàng không.

"Hệ thống, chẳng lẽ ta còn có kỹ năng bàn tay vàng sao?"

[ Cô gái, muốn l*иg bảo hộ vô địch sao? 10 lượng bạc!"

Khương Đường: ...

Chỉ số thông minh của cái hệ thống này không quá cao, chỉ biết đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm!

Khương Đường không muốn ông nói gà bà nói vịt nữa, quay đầu đoạt bội kiếm của Diệp Cô Hồng, trực tiếp ném ra ngoài như lúc nãy ném đại đao.

Thân kiếm lóe hàn quang, bay nhanh về phía yết hầu Y Khốc, lợi dụng lúc hắn không thể phân thân đối phó được mà đâm thủng yết hầu hắn.

Lúc Y Khốc ngã xuống, hắn còn nghĩ không ra thanh kiếm này bay tới như thế nào.

Hai mắt hắn mở trừng trừng, thân thể mất khống chế không ngừng lùi ra sau, lúc chạm đất còn nghe thấy "bịch" một tiếng rất lớn, đủ để nghe ra một kiếm vừa rồi mạnh thế nào.

"Tốt, hắn chết rồi."

Khương Đường vỗ vỗ quần áo, đứng dậy, nhặt đại đao vừa rồi cắm dưới mặt đất lên.

Nàng không nhìn Diệp Cô Hồng, quay đầu lập tức rời đi, nhưng đi được hai ba bước lại đột nhiên quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Ngươi có thể đánh gãy đao của ta không?"

Diệp Cô Hồng ngơ ngác, thân là một kiếm khách, hắn thật sự không nghĩ ra tại sao lại có người muốn đánh gãy vũ khí của mình.

Khương Đường cũng không nghĩ mình có xà là có thể đối phó được tất cả mọi chuyện, nhưng cái đại đao này hiển nhiên không phải vũ khí thuận tiện để lang bạt giang hồ, nàng chỉ ôm nó đi đường cũng đủ mệt rồi, người ta thường nói: tẩu vi thượng sách, gặp được đối thủ thủ đánh không lại tất nhiên phải chạy trốn.

Cái đại đao này chỉ làm vướng chân vướng tay thôi.

Chỉ cần Diệp Cô Hồng có thể đánh gãy nó, nàng hiển nhiên sẽ có một cái vũ khí mới, đây cũng được xem là một phúc lợi của hệ thống đi.

"Cô nương, mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết, ngươi nhất định phải thả lỏng tâm tính, luyện đao cũng giống như luyện kiếm, đều sẽ gặp phải bình cảnh, chỉ cần chúng ta nỗ lực, chắc chắn một ngày sẽ trở thành một kiếm khách nổi danh như Tây Môn Xuy Tuyết!”

Khuyên đến câu cuối cùng, đôi mắt Diệp Cô Hồng tựa hồ đang phát sáng lên, một bộ dáng cực kỳ sùng bái Tây Môn Xuy Tuyết.

Khương Đường cũng nghiêm túc gật gật đầu: "Người nhìn kỹ cái đao này rồi lại nhìn ta xem."

Diệp Cô Hồng khó hiểu, giương mắt lên nhìn đã thấy cái đại đao cực to, nó còn cao hơn cả Khương Đường, nhìn từ chỗ hắn thậm chí còn thấy cây đại đao che khuất toàn bộ thân thể nàng.

Cây đại đao này trong trò chơi là vũ khí cho nhân vật nam, đối với thân thể nhỏ xinh của phái nữ đúng là hơi khó xử.

"Hình như đúng là hơi...không hợp nhau." Diệp Cô Hồng nghiêm túc nghĩ ngợi từ diễn tả đúng tình cảnh trước mắt, Khương Đường nghe thấy, lập tức lộ ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy.

"Cho nên ngươi có thể đánh gãy cây đao của ta không?"

Nếu không phải tự mình đánh không được thì lúc mới xuyên qua nàng đã đập vỡ nó rồi.

Diệp Cô Hồng không trả lời vấn đề của nàng, chỉ khoa chân múa tay đo đại khái chiều dài chiều rộng cây đại đao kia, trong mắt lộ ra sự xin lỗi, uyển chuyển trả lời: "Cô nương, ta có thể nhờ đường huynh ta tìm cho ngươi một thợ rèn để sửa lại cây đại đao này."

Vẻ mặt Khương Đường uể oải, ánh mắt quét một vòng, chợt chú ý tới Thanh Ma Thủ trên tay Y Khốc đang nằm dưới đất.

Vì thế, dưới cái nhìn vô cùng đau đớn của Diệp Cô Hồng, đại đao của Khương Đường cứ thế bị Thanh Ma Thủ hủy diệt.

Yết hầu Y Khốc còn đang bị kiếm của Diệp Cô Hồng cắm vào, nàng cuối cùng cũng giải quyết được một mối họa lớn, còn hảo tâm rút kiếm ra cho hắn.

Hai người mỗi người đi một ngả, nhưng trước khi đi, Khương Đường còn không quên nhắc nhở một câu: "Lúc nào các ngươi đi Trung Nguyên nhất định phải đến chỗ này tìm ta!"

Diệp Cô Hồng không phải người không giữ lời, hắn định lúc gặp lại đường huynh sẽ nói cho y biết.

Sau khi xác định mấy ngày nữa mình mới có thể rời khỏi nơi này, Khương Đường cuối cùng cũng giải quyết được mối phiền não lớn nhất trong lòng, không do dự đi thẳng đến một cái miếu đổ nát cách đó không xa.

Diệp Cô Hồng thoáng do dự, chỗ ở của ân nhân cứu mạng không tốt, làm sao bây giờ? Nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của Khương Đường, hắn thầm nghĩ, có lẽ nàng khá thích chỗ đó?

Nghĩ vậy, hắn cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng, vì thế cũng xoay người rời đi.

Hai người đều ăn ý không hề quan tâm Y Khốc trên mặt đất, nên cũng không hề nhìn thấy một tia ánh sáng trắng bay ra từ Thanh Ma Thủ, ngay giây sau lập tức biến mất.

Khương Đường đi chậm rì rì vào ngôi miếu, trong miếu trống không, ngay cả cái tượng Phật cũng không có, nàng tấm tắc hai tiếng: "Sao một bức tượng Phật nhỏ cũng không có vậy?"

Vừa rồi chỉ lo xem diễn và ăn bánh bao, quên không có xem cái túi Diệp Cô Hồng đưa nàng có bao nhiêu tiền.

Nàng vội vàng giũ sạch tiền trong túi ra, nháy mắt há hốc mồm, bảo sao hắn ăn mặt tốt như vậy, thì ra là có rất nhiều tiền nha!

Chỗ này ít nhất cũng phải ba mươi lượng bạc, mua sạch đồ của hệ thống cũng không phải nằm mơ đâu.

[ Giá thành của hệ thống mua sắm sẽ tăng hoặc giảm thu nhập của ký chủ, cập nhật hàng ngày vào lúc 24:00 giờ, giải thích đến từ công ty sở hữu ]

Đây là dòng thông báo nhỏ trên đỉnh màn hình hệ thống, đáng tiếc Khương Đường chưa từng bấm vào, chỉ tưởng hệ thống chỉ muốn đẩy mạnh tiêu thụ, không biết rằng, ngày mai tỉnh dậy nàng sẽ phải mua mười xu một cái bánh bao chứ không còn là mười đồng như hôm nay nữa.

Khương Đường không thay quần áo, nơi này chẳng có một ai nên cô cũng chẳng cần ngụy trang, mặc hắc bào cũng rất tốt, thuận tiện cho các hoạt động phơi nắng.

Sáng hôm sau, Khương Đường từ từ mở mắt, ngủ trong miếu hơi mỏi cổ, nàng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã cảm nhận được thắt lưng đau đớn.

Mà lúc này, nàng đã có một vũ khí mới, một cây quạt, đầu quạt đều là gai nhọn, còn tỏa ra một mùi hương nồng đậm, mà mê hương!

Đối với cái vũ khí mới này, Khương Đường rất vừa lòng, chưa kể còn nó nhỏ nhắn dễ cầm, tốt hơn cây đại đao lúc trước nhiều.

Nàng đang suy nghĩ xem phá công ty kia liệu có thể vì trả thù mà cho nàng một cây trường kích không, không ngờ lần này lại không bị hãm hại.

Ở gần biển thì tốt nhất là bắt cá, nhưng không may là nàng lại không có vật liệu đánh bắt, lúc này đột nhiên nhớ đến chỗ tốt của đại đao, có nó ít nhất còn thể tước được một cây gậy dài.

Nhưng chuyện đã rồi, Khương Đường không phải người vì chuyện cũ mà hối hận không thôi, vì thế mấy ngày này nàng mỗi ngày đều ăn một cái bánh bao lớn.

Ba ngày sau, nàng đứng trên bờ biển nhìn đàn cá tung tăng bơi lội bên dưới, chợt nghe thấy một tiếng hét lớn: "Cô nương!"

Trí nhớ Khương Đường không tốt, sau khi trở thành một xà nữ thì trí nhớ lại càng kém, mấy ngày nay cũng đủ để nàng quên đi Diệp Cô Hồng.

Vì vậy, nghe thấy tiếng gọi, Khương Đường không phản ứng ngay mà chỉ lẳng lặng đứng đó, sẵn sàng ném cây quạt của mình ra bất cứ lúc nào.

"Cô nương, ta và đường huynh chuẩn bị khởi hành đi Trung Nguyên đây!"

Diệp Cô Hồng còn tưởng là Khương Đường không nghe thấy.

Hơn nữa, hắn thấy nàng đứng im ở đây thì tưởng là nàng đang nhớ nhà, có thể đấy, hôm đó khi hắn về nhà, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, tại sao Khương Đường lại chấp nhất với Trung Nguyên như vậy? Chỉ có một khả năng là nhà của nàng ở đó, nhưng không cẩn thận đi lạc vào hòn đảo này.

Mặc dù Khương Đường không biết người vừa gọi mình là ai, nhưng nàng nghe thấy người nọ nói chuẩn bị đi Trung Nguyên nên cũng không quản là gọi ai mà lập tức quay đầu lại.

Đối mặt với Diệp Cô Hồng, vẻ mặt nàng cũng không thay đổi mấy, nhưng đến khi nhìn thấy một người bạch y đeo bội kiếm đằng sau hắn, đồng tử vô thức dựng lên, hai con độc xà trên tay cũng chui ra khỏi áo bào.

"Đường huynh, nàng chính là người đã đánh bại Thanh Ma Thủ."