“Đó là mối tình đầu tiên thời đại học của em.” Tôi cúi đầu nhìn ngón chân, xấu hổ vì sự ng.u ngốc của mình.
Giang Tự lặng lẽ nghe tôi nói xong, hỏi: “Cô thích anh ta ở điểm nào?”
“Có lẽ là vì anh ta luôn đồng hành với em, gọi đến là đến, bảo đi là đi, khiến em cảm thấy mình được coi trọng.”
Giang Tự gật gật đầu: “Nói tiếp đi.”
Tôi nói: “Nói ra cũng thật xấu hổ, bạn trai thứ hai em quen trong thời gian học đại học là chủ một salon tóc.”
Tuy là chủ nhưng anh ta luôn tự mình phục vụ cho tôi.
Anh ta khoảng 26, 27 tuổi, cũng khá trắng trẻo đẹp trai.Hơn nữa nói chuyện còn hài hước, luôn có thể làm tôi cười, đối xử với tôi cũng rất “đặc biệt”.
Có lẽ vì tôi ít tiếp xúc với đàn ông nên mỗi lần tay chân vô tình chạm vào nhau, tim tôi đều đập nhanh.
Đương nhiên, anh ta cũng cảm nhận được, bắt đầu chủ động thêm WeChat nói chuyện phiếm với tôi.
Từ lúc thường xuyên nhắn tin qua lại đến khi chính thức ở bên nhau chỉ khoảng 7 ngày.
Từ khi quen nhau, anh ta luôn chăm sóc tôi cực kỳ tỉ mỉ, dịu dàng.
Mỗi cuối tuần anh ta sẽ lái xe đưa tôi đi đây đi đó ăn đồ ngon, ngắm cảnh đẹp.
Nhưng sau đó lại dần dần thay đối.
Trong lúc hẹn hò, anh ta thường nửa đùa nửa thật bắt bẻ chuyện ăn mặc, thậm chí là tính cách của tôi.
“Eo em hơi lớn, từ sau đừng mặc mấy đồ rộng thùng thình nữa.”
“Sao hôm nay em không trang điểm, nhìn em nhợt nhạt lắm.”
“Anh mới nói hai câu em đã giận rồi, tính cách này của em cũng chỉ có anh mới bao dung nổi.”
Hơn nữa, anh ta cực kỳ thích kiểm soát, nếu tôi tiếp tục tự làm theo ý mình, anh ta sẽ chiến tranh lạnh với tôi hoặc so sánh tôi với người khác.
Dần dần, tôi bắt đầu nghe lời anh ta, không mặc những bộ đồ anh ta không thích, mỗi lần ra ngoài đều trang điểm kĩ càng.
Nếu không kịp trang điểm, tôi sẽ đội mũ và đeo khẩu trang, che kín mặt.
Bởi vì trong tiềm thức tôi bắt đầu chấp nhận lời anh ta nói ——
Nếu không trang điểm, tôi rất xấu xí.
Tôi cũng bắt đầu kiềm chế bản thân hơn, vì anh ta nói chỉ có cô gái dịu dàng ngoan ngoãn mới đáng được yêu.
Nhưng những điều này dường như vẫn chưa đủ đối với anh ta.
Anh ta bắt đầu yêu cầu tôi tránh xa người khác phái xung quanh, thường xuyên ghen tuông, liên tục cãi vã và la mắng tôi.
Để không cãi nhau, tôi luôn cố gắng làm theo những gì anh ta muốn.
Nguyên nhân dẫn đến việc chia tay là một lần tôi đi cạnh bạn học nam, bị anh ta vô tình nhìn thấy.
Rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ nhưng anh ta lại điên cuồng đập đồ trước mặt mọi người, thậm chí mắng chửi tôi ngay giữa đường.
Anh ta mắng tôi không biết xấu hổ, đổ cho tôi nɠɵạı ŧìиɧ, làm trò hề trước mặt mọi người.