Chương 2

Trang Thiển Thiển còn chưa lên tiếng, Sở Minh quan sát một chút chung quanh, mày nhíu lại, hỏi: “Ăn vạ?” Thanh âm trầm thấp phá lệ dễ nghe.

Nghẹn cổ họng không trả lời, lại nghe được thanh âm lúc trước đã làm cho mình mê luyến vô cùng, Trang Thiển Thiển chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời.

Diễn viên đang nằm bị người nói là ăn vạ không bằng lòng: “Này huynh đệ sao lại nói...”

Chỉ là vốn một câu sức mạnh mười phần, người giả bị đυ.ng lúc chạm phải ánh mắt sắc bén của Sở Minh, thanh âm nháy mắt tiêu tan, không còn tiếng vang.

Nhìn Trang Thiển Thiển bộ dáng không tiếp lời, Sở Minh nhìn người đàn ông đang nằm ở trước xe: “Anh cần bao nhiêu tiền?”

Thời điểm Sở Minh nói chuyện trên mặt không lộ vẻ gì, ngữ khí cũng không phập phồng, Trang Thiển Thiển đang cúi đầu nghe được không kiên nhẫn cực lớn từ trong khẩu khí của anh.

Người vốn đang nằm nghe được lời này một phen kích động, nửa người trên ngồi dậy: “Cũng không nhiều, 5 nghìn, hiện tại đăng ký xem bệnh, mua thuốc, bồi bổ cái gì mà không cần tiền chứ...”

Người giả bị bệnh kia ngoài miệng nhanh nhảu nói xong, trong lòng còn đang nghĩ hôm nay vận khí tốt, gặp được người coi tiền như rác, hắn còn chưa có kịp lừa, bản thân đem tiền đưa tới.

Lại thấy Sở Minh một tay nới lỏng caravat, một tay gọi điện thoại, sườn mặt cương nghị nói: “Lộ thư kí phải không? Anh gửi vào tài khoản này cho tôi 50 vạn, ừm, tôi dùng cho việc cá nhân.”

Chuyện này đặt trên những người khác, Trang Thiển Thiển còn có khả năng hoài nghi tính chân thật của những lời này. Nhưng đây là chồng trước của mình, tính tình Sở Minh trước giờ nói một thì không có hai, nếu anh nói như vậy thì không phải là nói đùa, anh thật sự tính toán làm như vậy.

Người giả bị đυ.ng kia cũng bị ngữ khí nghiêm túc của Sở Minh dọa, cảm thấy mình không thể trêu vào, trong lúc mọi người còn đang chỉ trỏ bèn xám xịt đi ra ngoài.

Mọi người thấy đương sự đã đi rồi, cũng ào ào tản đi, con đường trở lên rộng rãi hơn.

Sự tình được giải quyết viên mãn, Sở Minh nhìn cái người từ đầu đến cuối cúi đầu không lên tiếng Trang Thiển Thiển một cái, xoay người về trong xe của mình, rất nhanh lái xe rời đi.

Đợi Bentley đi qua mình, Trang Thiển Thiển rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn đuôi xe đã chạy xa lần nữa cười tự giễu, chính mình cũng lên xe lái đi.

Sớm tinh mơ trải qua sự việc máu chó như vậy, đợi đến lúc Trang Thiển Thiển lái xe đến công ty, không có gì bất ngờ là cô đã đến muộn.

Gần đây công ty cô làm việc bị thu mua, vốn sáng nay hẹn đại biểu song phương đến đàm phán. Cô là một nhân viên pháp vụ nho nhỏ tuy rằng không thể nào chen miệng, nhưng toàn bộ pháp vụ trong lúc đàm phán nhất thiết phải có mặt. Trang Thiển Thiển chạy hết mức có thể, vội vã vào phòng pháp vụ.

“Không vội, không vội.” Đồng nghiệp Đào Nhuế đem cốc nước cho Trang Thiển Thiển đang thở hổn hển an ủi, “Đại biểu đàm phán của đối phương còn chưa tới.”

Trang Thiển Thiển lúc này mới yên tâm, tiếp nhận cốc nước, nói: “Cám ơn.”

Đào Nhuế nhìn bộ dáng Trang Thiển Thiển văn nhã uống từng ngụm nước nhỏ, hỏi: “Bất quá cậu luôn đúng giờ, hôm nay sao lại đến muộn?”

Không đợi Trang Thiển Thiển mở miệng, điện thoại nội bộ đã vang lên. Trang Thiển Thiện thuận tay tiếp. Trong điện thoại nói người đàm phán của đối phương sắp đến, kêu bọn họ chuẩn bị đầy đủ đến phòng họp.

Đợi Đào Nhuế cùng Trang Thiển Thiển đến phòng họp, năm sáu tinh anh trong công ty chuẩn bị đàm phán đã đứng tại cửa thang máy, chuẩn bị nghênh đón người đàm phán của đối phương, hiển nhiên là đối với việc thu mua lần này hết sức coi trọng.

Trang Thiển Thiển và Đào Nhuế cũng vài người gật đầu chào hỏi, lặng lẽ đứng ở đằng sau đám người, nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

Đào Nhuế nhìn mấy tinh anh phía trước trên mặt ẩn ẩn lộ ra thần sắc hưng phấn, nhỏ giọng cùng Trang Thiển Thiển nói: “Phía trước tiếng gió một chút cũng không lọt ra, xem ra lần này người tới thu mua công ty lại lịch không nhỏ a.”

Trang Thiển Thiển dùng giọng mũi nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, đồng tình với quan điểm của Đào Nhuế.

Cô ở phòng pháp vụ trong công ty không quá quan trọng, tổng cộng chỉ có hai người cô và Đào Nhuế, đối với những tin tức bên trên biết cũng hữu hạn, lần này thu mua được tham dự vào buổi đàm phán cũng chỉ mang tính tượng trưng, nhưng trước đó thậm chí công ty muốn thu mua công ty của mình là công ty nào cũng không biết.

Khi nói chuyện, chữ số biểu hiện số tầng trên thang máy càng ngày càng gần, mãi cho đến khi thang máy dừng sát ở tầng này, mọi người đều dừng trò chuyện, bày ra tư thái chuyên nghiệp nghênh đón người đến đàm phán.

Một khắc cửa thang máy mở ra, Trang Thiển Thiển lập tức ngẩn ra. Người đàn ông anh tuấn dẫn đầu áo mũ chỉnh tề khí thế bất phàm kia, chính là người chồng trước buổi sáng cô vừa mới tình cờ gặp được, Sở Minh.